Ngân Hách cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, thậm chí còn có loại cảm giác thôi thúc muốn đi chết.
Hoắc Anh Tuấn làm ra loại chuyện cướp dâu này đã truyền khắp toàn bộ Nguyệt Hàn.
Bây giờ trên mạng đều là tiếng mắng chửi ngập trời.
Website chính thức của tập đoàn Hoắc Thị đã bị mắng đến nỗi bị sập, cậu cả Hoắc lại còn muốn cử hành hôn lễ.
Anh ta rất muốn nhắc nhở một chút, ngài muốn tổ chức hôn lễ với cô dâu đã kết hôn với người khác có ổn không vậy.
Cậu Hoắc, có phải ngài lại phát bệnh rồi không Nhưng e dè uy nghiêm của cậu Hoắc, anh ta không dám nói câu đó ra khỏi miệng, đành phải nhắm mắt nói được.
Năm tiếng sau.
Máy bay trực thăng đáp xuống một hòn đảo tư nhân nhỏ, ngay giữa đảo xây một trang viên lớn.
Lúc này, người làm ở trang viên đang cùng nhau dán chữ hi.
Hoäc Anh Tuấn trực tiếp đặt Khương Tuyết Nhu trên giường lớn ở phòng ngủ chính.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là biển lớn xanh thẳm, mênh mông vô bờ.
Nơi này rất yên tĩnh, có thể khiến anh không đến mức cáu kinh, thậm chí anh cứ yên lặng nhìn cô như thế giống như cô là người vợ mà anh yêu thương, nơi này không có bất kỳ ai tới phá đám bọn họ.
Chẳng qua, khi ánh mắt anh dừng trên sườn xám màu đỏ của Khương Tuyết Nhu, đôi mắt anh không vui nheo lại.
“Quản gia, lấy lễ phục cô dâu lại đây”
Rất nhanh, một chiếc váy cưới trắng tinh được cầm tới, Hoắc Anh Tuấn tự mình giúp cô thay, không lâu sau, Khương Tuyết Nhu sờ phần cổ bị đau ngồi dậy.
Cô nhìn căn phòng xa lạ, hơi ngơ ngác.
Lại cúi đầu nhìn thử, cô thế mà lại mặc một chiếc váy cưới chưa từng nhìn thấy, trên váy kết rất nhiều hạt ngọc trai nho nhỏ tinh tế, bỗng nhiên nhìn thấy còn tưởng rằng bản thân biến thành mỹ nhân ngư.
Chỉ là sao cô lại ở nơi này?
Đây là đâu?
Cô nhớ rõ lúc mình và Lương Duy Phong kết hôn, Hoäc Anh Tuấn xông vào, còn đánh cô ngất xỉu.
Vẻ mặt cô thay đối, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối.
Lúc này, Hoắc Anh Tuấn bê khay từ ngoài cửa đi vào, bên dưới mặc quần tây, phía trên là áo sơ mi trẳng và ghi lê đen, tóc mái trên trán được vuốt keo chải ngược ra sau làm lộ ra vầng trán cao và sáng, cả người chói mắt giống như thần tiên trên trời.
“Em tỉnh rồi, ăn chút đồ ngọt đi.”
Hoäc Anh Tuấn dịu dàng chậm rãi đặt khay lên tủ đầu giường bên cạnh.
““Hoắc Anh Tuấn, cái tên điên này, anh đưa tôi đi đâu.” Khương Tuyết Nhu cố hết sức bò dậy, căn bản không để ý tới anh, chân trần chạy về phía cửa.
Cô còn chưa chạy được mấy bước đã bị Hoäc Anh Tuấn giữ lấy cánh ta, anh cầm đôi dép lê sạch đặt trước mặt cô: “Mang vào trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT