*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Anh Tuấn bị lời của Lâm Minh Kiều kích thích khiến ngực quặn đau.
Anh nhìn gương mặt lạnh lùng lạnh nhạt kia của Khương Tuyết Nhu, chợt nhớ tới trước đây không lâu, hai người vẫn còn ở Lư Sơn du sơn ngoạn thủy, mặt mũi cô tươi mới sáng ngời, thỉnh thoảng cô sẽ nũng nịu với mình, còn cười ngọt ngào như vậy.
Nhưng mà một cái chớp mắt, tại sao lại khẩn trương thay đổi.
" Đúng..."
" Anh không cần phải nói xin lỗi" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: " Bởi vì tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh."
" Hay là anh đi trông nom anh em nhà họ Nhạc một chút đi." Lâm Minh Kiều đùa cợt nói: " Dẫu sao em gái nhà họ Nhạc gặp nạn, nhưng mà anh luôn là không để ý hết thảy chạy tới, sau đó vô điều kiện che chở cho cô ta, Hoắc Anh Tuấn, ở trong mắt của anh, vị trí của Nhạc Hạ Thu chính là không giống nhau chút nào, tại sao anh chết cũng không thừa nhận chứ?
Vừa nói là không thương, nhưng lại phải bảo vệ cô ta, còn bên kia muốn tình yêu của Tuyết Nhu, nhưng lại hy vọng cô ấy quay lại mặc dù đã làm tổn thương cô ấy, muốn cho cô ấy trở thì cô ấy phải trở lại, anh đâu phải diễn kịch Quỳnh Dao đâu."
Hoắc Anh Tuấn bị chất vấn đến nỗi một gương mặt tuấn tú tinh xảo cũng phải tải nhợt.
Lâm Minh Kiều nhìn mà đừng nhắc tới có bao nhiêu thống khoái trong lòng: " Đúng rồi, mới vừa vô tình nghe được thời điểm anh cùng Nhạc Hạ Thu chia tay, cho cô ta trăm ngàn tỉ tiền mặt, nhà xe, ông trời của tôi ơi, đúng là phí người cao quý nhất toàn cầu chia tay đi, xin hỏi Tuyết Nhu nhà chúng tôi thời điểm cùng anh ly dị, anh đã cầm cái gì cho cô ấy"
" Tuyết Nhu, anh sẽ không làm như vậy, anh thề!" Hoắc Anh Tuấn cả người cũng luống cuống.
Lâm Minh Kiều nói nhiều một câu, anh liền sâu sắc ý thức được mình đối với Khương Tuyết Nhu thật rất không công bằng.
" Đừng thế nữa, lời thề của anh khiến cho tôi chán ghét, Hoắc Anh Tuấn, sau này cách xa tôi ra một chút, thứ anh cho tôi không phải là hạnh phúc, mà là lần lượt đem tôi đánh vào vực sâu thống khổ, tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho anh, cho nên đừng đến khiến tôi chán ghét nữa"
Khương Tuyết Nhu cũng không quay đầu lại vào thang máy.
Hoắc Anh Tuấn đối mặt với ánh mắt căm ghét của cố, hai chân giống như đổ xi măng, muốn chạy theo vào, nhưng lại không cách nào nhúc nhích được.
Cho đến khi rời đi, anh mới cảm giác thân thể mình bị rút sạch.
Anh không biết mình tại làm sao lại từng bước từng bước đi ra tòa án.
Anh một mình ở trên đường đi rất lâu, cho đến khi đi mệt mỏi, ngồi ở trên ghế bên đường, giống như một tượng gỗ không có linh hồn.
Ngôn Minh Hạo cầm dù che nắng đi tới: "Cậu cả Hoắc, mặt trời lên cao rồi, anh về xe trước đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT