*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Anh Tuấn không nói một lời, nhưng hiển nhiên đồng ý lời Tống Dung Đức nói.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh ánh mắt lại lạnh xuống, trong lòng cô tràn đầy giọng mỉa mai, ước chừng là đang cười nhạo mình ngay tại hai mươi bốn giờ trước, còn bị người đàn ông này làm cho giao động.
Trải qua nhiều thống khổ như vậy, cô chẳng lẽ vẫn không rõ miệng đàn ông, gạt người lừa quỷ sao.
Thời điểm anh muốn cô, cái gì cũng có thể nói ra được.
“Hoắc Anh Tuấn, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho Lục Thiên Bảo”Khương Tuyết Nhu thấp giọng hỏi.
“Bỏ qua cho?" Tống Dung Đức giống như là nghe được chuyện cười vậy: “Cô đang nằm mơ sao, hắn ta tổn thương Hạ Thu, thứ người giống như hắn ta vậy chỉ có bị hành hạ đến chết mới có thể nói qua, cô tìm một người như vậy làm việc cho cô, cô cùng hắn ta chắc là không có cái gì đi”
“Miệng anh sạch một chút.”
Khương Tuyết Nhu mới vừa tức giận cảnh cáo xong, rất rõ ràng nhận ra được trong một đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Anh. Tuấn phun ra nổi hoảng sợ cùng thù hận.
Trong lòng cô thật là muốn đem Tổng Dung Đức nguyền rủa một trăm tám mươi lần, tốt nhất là đoạn tử tuyệt tôn, cả đời không có biện pháp thích phụ nữ cuối cùng thành quyến thuộc.
“Muốn tôi thả hắn ta, có thể"Hoắc Anh Tuấn từng chữ từng câu lạnh lẽo mở miệng: “Trừ phi hắn ta chết, tôi sẽ đem thi thể hắn ta đốt cháy, sau đó đổ vô trong cầu tiêu”
“Hoắc Anh Tuấn, tôi cùng Lục Thiên Bảo trong sạch, anh tình nguyện tin tưởng một câu nói tùy tiện của Tổng Dung Đức, cũng không tin người cùng anh chung chăn gối là tôi, tôi coi như là biết "Khương Tuyết Nhu liếc mắt, lông mi che lại ánh sáng nơi đáy mắt.
Hoắc Anh Tuấn bị bộ dáng kích thích kia của cô khiến lòng như đao cắt, cô cho là anh muốn như vậy sao, ai bảo cô còn một lòng một dạ muốn cứu Lục Thiên Bảo: "Khương Tuyết Nhu, cô cũng để cho tôi rất thất vọng, tôi không nghĩ tới... Cô lại lòng dạ ác độc như vậy?
Những lời này Tống Dung Đức mắng rất nhiều lần, nhưng Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ không để ý qua, khi từ trong miệng anh phun ra, cô không nhịn được thấp giọng cười nhẹ.
Thậm chí cười đến mắt đục đỏ ngầu.
Cô ác độc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT