*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Khương Tuyết Nhu, em rốt cuộc muốn làm gì?” 

Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn cổ quái: “Em đem cổ phần Diệp thị bán đi như vậy, bố em có biết không?” 

Diệp thị có thể là công ty phân phối lớn nhất cả nước Nguyệt Hàn, nhất là mấy năm gần đây lại đang phát triển nhanh mạnh khối điện thương này, rất nhiều người cũng theo dõi cục thịt béo này, nhưng cô lại dễ dàng nộp ra. 

“Biết! Em khuyên ông ấy bán đi” Khương Tuyết Nhu mặt đầy lạnh nhạt nhún vai: “Nội bộ Diệp thị lục đục với nhau, ông nội em tuổi đã cao còn hùng tâm trạng chí, hai bố con Diệp Diêu Đông có ánh mắt thèm thuồng, người góp vốn lại cùng một giuộc với Diệp Diêu Đông, còn không bằng bán hết đi” 

Công ty Deta Co ở Nhật cũng là một công ty lớn, chờ sau khi Chủ tịch Kawada tiến vào Diệp thị, nhất định sẽ suy nghĩ cùng ông nội em và chú. Bọn họ tranh quyền, đến lúc đó có thể có kịch hay" 

Hoắc Anh Tuấn không nói. 

Anh tưởng tượng một chút hình ảnh kia, ông cụ Diệp phỏng đoán sẽ tức giận muốn ói máu, tổ tiên nhà họ Diệp Sợ rằng nếu như biết cũng sẽ từ trong mộ bò ra ngoài. 

Đây chính là tâm huyết đời đời tổ tiên của nhà họ Diệp, cô ấy cứ bản như vậy, bán cho người Nhật 

“Em thật đúng là...” 

Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: “Còn có một chuyện, em luôn cảm giác Sở thị lần này hùn vốn thành lập công ty là cạm bẫy. Chủ tịch Kawada ở lĩnh vực này cũng rất am hiểu. Sau khi ông ấy tiến vào, ít nhất sẽ khuấy loạn dã tâm muốn trở thành gia tộc để nhất nước Nguyệt Hàn của Sở Văn Khiêm.” 

“Nói cho cùng, em là muốn giúp anh?” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên tỏa sáng. 

"Anh suy nghĩ nhiều rồi" Khương Tuyết Nhu xấu hổ muốn ói xong, xoay người đi về phía trước. 

Nhưng không đi được mấy bước, liền bị Hoắc Anh Tuấn níu lấy cổ tay, kéo gần trong ngực, anh mang một tia não nề lại phiền não trợn mắt nhìn cô: “Khương Tuyết Nhu, em thật muốn chia tay với anh sao, anh vẫn đang đợi em tới nói xin lỗi” 

“Xin lỗi, em không có ý định nói xin lỗi” Khương Tuyết Nhu không chút lưu tình nói. 

"Em... " Con người Hoắc Anh Tuấn gắt gao trợn mắt nhìn cô, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô đã bị ánh mắt của anh giết chết vô số lần. 

Anh cũng đuổi tới nơi này, tại sao cô lại không chịu thấp đầu một chút, nói lời xin lỗi sẽ chết sao. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play