*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Tuyết Nhu không hiểu sao cảm thấy buồn cười nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Thật ra anh không cần làm đến mức này, em không có ích kỷ như vậy? 

Hoắc Anh Tuấn mạnh mẽ trừng có một cái: “Trừ em ra, anh không thể chịu đựng những người phụ nữ khác, dù chỉ một chút” 

Trên mặt Khương Tuyết Nhu không hiểu sao lại nổi lên một luồng nóng, trái tim cũng vô thức hơi nảy lên. 

Mặc dù Lâm Minh Kiều không nhìn thấy biểu cảm của hai người nhưng cũng hiểu cảm giác được nhét đầy một bụng thức ăn cho chó. 

Buồn, rõ ràng là Khương Tuyết Nhu cầm trên tay là kịch bản báo thù, nhưng là một người đứng xem, thế quái nào cô ấy lại thấy hai người này đang diễn phim thần tượng vậy. 

Sau khi mở cửa xe ra, Lâm Minh Kiều vô tình bị vứt bỏ phái ngồi xuống ghế phía sau, còn Khương Tuyết Nhu thì lại cẩn thận ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế, đeo dây an toàn lên. 

Trên đường đi, Hoắc Anh Tuấn gọi điện cho Ngôn Minh Hạo: “Mau cho người sang bên chỗ tôi, phong toả thẩm mỹ viện, báo cảnh sát, tìm phóng viên tung tin tức. Tôi muốn trong vòng một ngày, Hàn Tín của Tập đoàn SE phải thân bại danh liệt. Không tha cho bất cứ ai có mặt trong thẩm mỹ viện đêm nay.” 

“Được.” 

Đêm hôm khuya khoắt, Ngôn Minh Hạo đang hẹn hò cùng bạn gái đành phải bất lực chạy đi làm thêm giờ. 

Trên xe, từ đầu đến cuối Hoắc Tuấn Anh đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, giống như là Tu La từ địa ngục. 

Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu không dám nói chuyện, cũng không còn sức lực để nói chuyện. 

Sau khi đến bệnh viện, Lâm Minh Kiều bị ném cho bác sĩ một cách vô tình, Hoắc Anh Tuấn ôm Khương Tuyết Nhu vào trong ngực, cẩn thận để bác sĩ rút máu. 

Chờ có kết quả thử máu, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn cũng bắt đầu dạy dỗ: “Về sau không cho phép em đi đến thẩm mỹ viện với Lâm Minh Kiều nữa. Lần sau cùng lắm chỉ được ăn một bữa cơm rồi về ngay” 

“Hôm nay là ngoài ý muốn.” 

“Đúng là ngoài ý muốn, tất cả đều do bạn của em mà ra” Hoắc An Tuấn lạnh lùng nói: “Là cô ấy đã làm liên lụy đến em” 

“Hoắc Anh Tuấn, đủ rồi. Em với Minh Kiều là bạn bè, không có cái gì là liên lụy hay không liên luy. Chẳng lẽ em cũng trách bạn bè của anh à” 

Khương Tuyết Nhu lạnh mặt, khó chịu ngắt lời: “Huống hồ gì, ba năm ở nước ngoài, chúng em luôn dựa vào nhau. Đối với em mà nói, cô ấy cũng như người nhà” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play