*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hừ, chỉ là mình cảm thấy vậy thôi, đôi khi tớ thấy số phận của Hạ Nhạc Thu rất tốt, chỉ là cô ta không biết quý trọng mà thôi, có sao nói vậy, đồ ăn Tống Dung Đức thật sự rất ngon, mùi vị của món bít-tết hay Tempura đều rất tuyệt." Bây giờ Lâm Minh Kiều nghĩ lại thì miệng muốn nhỏ cả dãi.
"Nói vậy thì không phải cái gì anh ta cũng sai, bây giờ con trai mà biết nấu ăn rất hiếm đó, không như Hoắc Anh Tuấn..." Đầu Khương Tuyết Nhu đầy vạch đen: "Từ sáng đến tối chỉ biết ăn đồ tớ nấu, mình không muốn dựa vào tài nghệ nấu ăn để chinh phục một người con trai chút nào, mình cũng muốn có bạn trai ngày nào cũng nấu cơm cho mình ăn"
"Lương Duy Phong có thể làm được." Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.
Khương Tuyết Nhu bỗng chốc yên lặng, mấy ngày nay, Lương Duy Phong và kế hoạch của cô mà vẫn không liên lạc với cô, cô nợ anh ta rất nhiều.
Ăn cơm được một nửa thì Hoắc Anh Tuấn gọi điện đến: "Tiệc xã giao của anh xong rồi, em đang ở đâu?"
Khương Tuyết Nhu nhìn đồng hồ, mới bảy giờ: "Sao nhanh vậy?"
"Ừm, tùy tiện ăn một bữa cơm với mấy ông chủ kia, giờ xong rồi, anh để cho mấy người Ngôn Minh Hạo đi chơi rồi"
"Em đang ăn cơm với Lâm Minh Kiều, anh tự về đi" Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng ứng phó.
Hoắc Anh Tuấn lập tức đen mặt: "Anh muốn ở cùng em, em lại chỉ muốn ở cùng người con gái khác?"
"Chẳng lẽ em ngoài làm việc với anh thì không còn cuộc sống khác sao, tôi phải ăn cơm rồi"
Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, tại sao trước đây lại không phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn dính người đến như vậy.
Cơm nước xong, cô và Lâm Minh Kiều đến thẩm mỹ viện vệ sinh mặt mày.
Trên đường, Hoắc Anh Tuấn không ngừng gửi tin nhắn cho cô: "Tại sao lại phải đi vệ sinh mặt, trực tiếp về nhà rửa mặt là được rồi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT