“Cô Nhạc, tổng giám đốc Hoắc đang có cuộc họp:’ Ngôn Minh Hạo ngắt lời cô ta.
“Trợ lý Ngôn…” Nhạc Hạ Thu ngẩn người: “Vậy anh có thể sau khi họp xong…”
“Cô Nhạc, nếu như nhân viên chăm sóc đã rời đi, tôi sẽ giúp cô tìm một nhân viên chăm sóc, đương nhiên, tôi hi vọng cô không được tùy tiện cáu giận với người ta nữa, nhân viên chăm sóc cũng là người, tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, không có ai có thân phận cao quý hơn ai cả:”
Mỗi một chữ mà Ngôn Minh Hạo nói ra đều khiến hai mắt Nhạc Hạ Thu đỏ ngầu: “Trợ lý Ngôn, anh có ý gì, ngay cả anh cũng xem thường tôi, tôi nói cho anh biết, vị trí của tôi trong lòng Anh Tuấn không ai có thể thay thế”
“Cô Nhạc, tôi hết lời để nói với cô rồi.’ Ngôn Minh Hạo nói xong liền cúp máy.
Nhạc Hạ Thu suýt nữa đập điện thoại.
Nhưng cũng may không lâu sau Trình Nhã Thanh đã đến, vừa thấy Trình Nhã Thanh đến, cô ta liền khóc: “Cô Nhạc, Khương Tuyết Nhu quá ác độc…
Cô ta kể lại hết chuyện ở nhóm Thanh Long.
Cả người Nhạc Hạ Thu run rẩy, cũng không phải vì đau lòng cho Trình Nhã Thanh, chỉ là vì nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc Anh Tuấn đã nuông chiều Khương Tuyết Nhu như vậy, còn dẫn cô ta đến nhóm Thanh Long.
“Nhã Thanh, thật xin lỗi, là tôi khiến cô bị liên lụy’ Cô ta vô cùng áy náy rơi lệ: “Là do tôi vô dụng, ngay cả bảo vệ cô mà tôi cũng không làm được, đã để cô chịu thiệt thòi rồi”
“Cô Nhạc, cô đừng nói những lời này, tôi không trách cô đâu” Trình Nhã Thanh vội vàng nói: “Chỉ có điều sau này tôi không thể bảo vệ cô nữa, nhóm Thanh Long lại phái người tới, nhưng chắc là cô xuất viện thì sẽ rời đi, cậu lớn lần này bị Khương Tuyết Nhu mê hoặc khiến cho đầu óc mê muội, anh ta chính là một tên đểu giả.”
“Cô đừng nói như vậy” Nhạc Hạ Thu thấp giọng: “Khương Tuyết Nhu đối phó với cô mới chỉ là bước đầu tiên, tôi sợ sau này cô ta lại hãm hại tôi, cô ta vẫn luôn hận tôi lúc trước đã đề nghị đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần chữa trị, cô ta là người có thù phải trả, chắc chẳn là sẽ không bỏ qua cho tôi.”
“Đúng vậy, bây giờ ông Tống ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Trình Nhã Thanh cản răng: “Cô Nhạc, cô yên tâm, cùng lắm thì tôi không đi Đức nữa, tôi sẽ lén lút ở lại Nguyệt Hàn bảo vệ cô.”
“Nhưng mà cô…”
“Thật ra tôi có chuyện chưa nói với cô, đường chủ của nhóm Thanh Long là bạn trai tôi.” Trình Nhã Thanh bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Anh ấy rất thương tôi, anh ấy sẽ giúp tôi giữ bí mật chuyện này”
“Cái gì, thật không ngờ tới đó.” Đáy mắt Nhạc Hạ Thu hiện lên một tia sắc bén, nhưng vẫn ung dung thản nhiên nằm lấy tay Trình Thanh Nhã nói: “Chúc mừng cô, Nhã Thanh, cô hạnh phúc hơn tôi đó.”
“Cũng chưa chắc” Trình Nhã Thanh thở dài: “Nói cho cùng, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là chó của cậu lớn mà thôi, lúc chúng ta ở cùng một chỗ đều phải cẩn thận.
“Không sao, tôi tin cô đáng yêu tốt bụng như thế, Chiến đường chủ nhất định sẽ rất thích cô.”
Nhạc Hạ Thu dỗ dành cô ta, mãi đến khi Trình Nhã Thanh rời đi.
Cô ta mới cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.
Không ngờ Trình Nhã Thanh lại là người phụ nữ của Chiến đường chủ, thật là thú vị.
Nếu như Hoắc Anh Tuấn thật sự không quay về bên cô ta, cô ta đã không có được anh thì sẽ hủy hoại tất cả.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Cô ta gọi điện cho Tống Dung Đức, giọng nói dịu dàng: “Dung Đức, anh đang làm gì vậy?”
“Hạ Thu, anh đang đợi Lâm Minh Kiều.”
Giọng nói nóng của Tống Dung Đức truyền đến: “Bây giờ chỉ có Lâm Minh Kiều có khả năng giúp đỡ Âu Lam Sênh, anh nhất định sẽ xách người phụ nữ đáng chết đó về công ty.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT