*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Người phụ nữ kia về rồi?” Hoắc Anh Tuấn ngồi bên cạnh anh ta: “Tử Uyên, cậu muốn luôn nhân nhượng cho người phụ nữ kia sao, trước kia tôi không có ấn tượng gì về Thang Nhược Lan, những trải qua buổi tối ngày hôm nay, phát hiện cô ta thật sự chả ra làm sao, không xứng với cậu”.

“Có chút chuyện, thật sự không có cách nào” Quý Thử Uyên uống một ngụm rượu, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Ngược lại là cậu, cậu thật sự muốn tải hợp lại với Khương Tuyết Nhu sao?”

“Ừ! Tâm trạng tối nay của Hoắc Anh Tuấn rất tốt, đương nhiên, nếu không phải giữa đường gặp Thang Nhược Lan thì càng tốt hơn.

Quý Tử Uyên lo lắng nhìn anh một cái: “Cậu có từng nghĩ qua Khương Tuyết Nhu là thật tâm thật ý muốn ở bên cạnh cậu, hay là muốn báo thù cậu”

Khuôn mặt tuấn tú vui vẻ đột nhiên cứng lại ngay lập tức, Hoắc Anh Tuấn đặt ly rượu xuống, đáy mắt toát ra tia lạnh lẽo sắc bén.

Nếu như là người khác có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng Quý Tử Uyên và anh đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sớm đã hiểu anh là người như thế nào, vẻ mặt không thay đổi nói tiếp: “Ngẫm lại những chuyện cậu làm trước với cô ấy vì Nhạc Hạ Thu, giam lỏng cô ấy, ép cô ấy ly hôn, đẩy cô ấy ngã khiến cô ấy không còn cả con, đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần chữa trị vân vân, nhiều không đếm xuể, cậu cảm thấy trong lòng cô ấy có thể bỏ xuống hết được không, không có chút hận nào sao?”

Mỗi chuyện anh ta nói, mí mắt của Hoắc Anh Tuấn đều giật một cái, ngực cũng giống như bị rồi dùng sức đánh vào vậy.

Nếu như không phải Quý Tử Uyên nói ra thì anh cũng không dám nhớ lại những chuyện mình đã làm tổn thương đến cô.

“Cậu nghi ngờ cô ấy muốn báo thù tôi?” Rất lâu sau, anh khàn giọng nói.

“Không phải không có khả năng này” Quý Tử Uyên vỗ vỗ vai của anh: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu, đừng đem mình chơi đùa vào, đến lúc phát hiện người ta chỉ là trêu đùa với cậu, hoặc là cô ấy có cách báo thù khác”

“Tách”

Ly rượu thuỷ tinh ở trong tay đột nhiên bị bóp nát, dòng máu đỏ tươi theo rượu chảy xuống, khuôn mặt của Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo: “Không thể nào, cô ấy yêu tôi, tôi cảm nhận được, trước kia tôi không yêu cô ấy, cho nên đã làm chuyện quá đáng, sau này tôi yêu cô ấy, sẽ đem những thứ tốt nhất cho cô ấy, hết lòng hết dạ yêu cô ấy”.

“Được rồi, cậu nghĩ như thế thì tôi cũng không còn cách, chỉ là những điều nên nói đều đã nói rồi.”

Quý Tử Uyên nhìn dáng vẻ này của anh, chậc một tiếng rồi đưa khăn tay cho anh: “Cậu nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play