*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu như không phải cô có tác dụng với tôi, người phụ nữ giống như cô bên trong một kiểu bên ngoài một kiểu tôi đã vứt bỏ từ sớm rồi” Vẻ mặt Quý Tử Uyên âm u cảnh cáo: “Sau này yên phận lại cho tôi, ngậm chặt cái miệng lại, nếu không cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc nhận phim diễn nữa”

Gương mặt trắng bệch của Thang Nhược Lan thành thật gật đầu.

Lần trước cô ta bị Khương Tuyết Nhu làm cho danh tiếng đều bị phá huỷ hết, mấy tháng này ngoại trừ nhận gameshow, vẫn luôn không nhận được vai diễn mới, cô ta mong đợi nhìn Quý Tử Uyên.

“Tử Uyên, tôi có một câu... không biết nên nói hay không nên nói.” Cô ta ấp a ấp úng mở miệng.

“Nếu đã thấy không nên nói thì câm miệng” Quý Tử Uyên mắng.

“Không phải, tôi là cảm thấy nghi ngờ” Thang Nhược Lan cắn răng, nhất định phải nói hết câu này: “Trước kia cậu Hoắc làm tổn thương Khương Tuyết Nhu tàn nhẫn bao nhiêu, vừa giam lỏng vừa không còn con, còn khiến người ta vào bệnh viện tâm thần, nếu như tôi là một người phụ nữ, vốn dĩ là sẽ không tha thứ cho anh ta, sao bây giờ đột nhiên... lại tốt với anh ta rồi, trong lòng cô ấy không vướng mắc sao?”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Đôi mắt của Quý Tử Uyên híp lại.

Thang Nhược Lan lại càng hoảng sợ: “Tôi là sợ Khương Tuyết Nhu bây giờ là muốn báo thù cậu Hoắc, đây chỉ là trực giác của một người phụ nữ, tôi không có ý cố tình hãm hại cô ấy, tôi chỉ sợ đến lúc đo cậu Hoắc bị vùi vào hố quá sâu, chịu tổn thương”

“Đi gọi món đi” Con mắt lạnh lùng của Quý Tử Uyên đảo qua một cái.

“Được được” Thang Nhược Lan gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài gọi người phục vụ.

Quý Tử Uyên hít một hơi thuốc, Thang Nhược Lan vừa nói, anh ta cũng phát hiện ra chuyện này rất kỳ lạ.

Chín giờ tối.

Một chiếc xe thể thao đỗ tại bãi đỗ xe của khu biệt thự Hằng Thịnh.

Khương Tuyết Nhu cởi dây an toàn ra đang muốn xuống xe, thì Hoắc Anh Tuấn đột nhiên đưa tay ra giữ lấy cô, yết hầu khẽ nhúc nhích, không biết nên nói cái gì mới phải.

Vốn dĩ đi ăn rất vui vẻ, sau đó bị Thang Nhược Lan quấy rối xong, cả hai người đều im lặng.

“Tuyết Nhu, xin lỗi.” Hoắc Anh Tuấn thật sự rất hối hận, nếu như biết trước sau này sẽ yêu cô, thì lúc đó anh tuyệt đối sẽ không độc ác như thế: “Em bây giờ còn hận anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play