*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chín giờ rưỡi đêm.

Hoắc Anh Tuấn dựa vào cửa nhà Khương Tuyết Nhu, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại di động.

Người phụ nữ này đã muộn như vậy sao vẫn chưa về? Chắc không phải là đi hẹn hò với người đàn ông khác đấy chứ? Nếu không phải anh điều tra tung tích của Tạ Minh Ngạn biết được đêm nay anh ta làm thêm giờ ở công ty, anh cũng không ngốc nghếch đợi ở đây bảy tiếng đồng hồ.

Anh chưa bao giờ đợi một người phụ nữ như thế này. Tiếng thang máy đột ngột vang lên. Vài cảnh sát cau mày đi về phía anh: “Là anh.”

Hoắc Anh Tuấn: “?”

“Đi, hoặc là anh rời khỏi khu vực này hoặc là theo chúng tôi trở về đồn cảnh sát” Viên cảnh sát lạnh lùng nói: “Chủ nhân ngôi nhà này vừa mới gọi cảnh sát, nói rằng anh là chồng cũ của cô ấy, nhưng anh vẫn luôn níu kéo cô ấy sau khi đã ly hôn, khiến cô ấy thậm chí không dám về nhà”

“Cô ấy gọi cảnh sát?”

Hoắc Anh Tuấn khẽ run, cả người phát ra vẻ kinh ngạc. Anh không biết là cô lại có thể khiến cảnh sát nghĩ rằng anh là một kẻ có hành vi bạo lực xấu xa.

“Vớ vẩn, không báo cảnh sát còn chờ anh rình rập làm chuyện xấu sao?”

Một cảnh sát khác bắt đầu nói bài ca về giáo dục: “Tôi thấy nhiều người đàn ông như anh vẫn ngược đãi VỢ sau khi ly hôn. Tôi khuyên anh sau khi ly hôn, sống tốt phần của mình, là đàn ông đừng nên dây dưa như vậy”.

“Tốt lắm”

Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay, sải bước đi vào thang máy.

Khi cánh cửa đóng lại, anh vẫn nghe thấy cảnh sát nói phía bên ngoài.

“Người đàn ông này tính tình thật không tốt. Nếu tôi là cô ấy tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta”

Hoắc Anh Tuấn đi hết một quãng đường dài đến bãi đậu xe, thô bạo đóng cửa xe lại, gọi điện thoại cho Chiến Đường chủ của nhóm Thanh Long.

“Kiểm tra vị trí của Khương Tuyết Nhu cho tôi, tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu?

Không lâu sau, Chiến Đường chủ gửi cho anh một địa chỉ: Khương Tuyết Nhu đang ở biệt thự nhà họ Diệp.

Vẻ mặt anh có chút sững sờ, may mà cô không có đi hẹn hò với người đàn ông khác, nếu không anh... có thể sẽ giết chết người đàn ông đó.

Sáng hôm sau.

Khương Tuyết Nhu và Khương Hiểu Lãnh ngủ một giấc thoải mái rồi dậy ăn sáng, quản gia bước vào nói: “Tổng giám đốc Diệp, bảo vệ nói rằng mười giờ tối hôm qua, có một chiếc xe thể thao tới cửa và đã đỗ suốt ở ngoài cổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play