*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu nói đủ chưa?"

Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chọc giận: "Thanh danh của cô ấy là của cô ấy, tôi không cần phải chịu trách nhiệm cho thanh danh của cô ấy."

"Cậu đã ở với cô ấy hơn mười năm, cậu không chịu trách nhiệm với cô ấy thì ai chịu trách nhiệm" Tổng Dung Đức nổi giận đùng đùng nói.

Lần đầu tiên trong đời, Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vô cùng mệt mỏi với mối quan hệ này. Anh chỉ không muốn kết hôn, sao lại khó khăn như vậy.

Là anh để Nhạc Hạ Thu bị người ta hủy hoại trước khi đi nước Anh sao, là anh để Nhạc Hạ Thu và Lỗ Triết Hạn ngủ với nhau sao?

Đều không phải. "Dung Đức, nếu cậu thích cô ấy như vậy thì cậu cưới cô ấy đi, không cần đến đây ép buộc tôi" Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng đi ra cửa, bây giờ anh chỉ muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Tống Dung Đức nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhạc Hạ Thu, không chịu được đi theo sau. Khi rời khỏi đây, nắm lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn, thấp giọng nói:

"Cậu cho rằng tôi không dám cưới cô ấy sao, nhưng mà người cô ấy yêu chính là cậu. Người vẫn qua lại với cô ấy cũng chính là cậu. Hoắc Anh Tuấn, cậu không thể vì bản thân mình không thích thì lập tức đẩy cô ấy sang cho người khác. Cô ấy là con người cũng có cảm xúc, càng là một người phụ nữ hết lòng yêu cậu."

"... Tôi không yêu cô ấy." Hoắc Anh Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ kích động, giống như một con sư tử phẫn nộ.

"Cậu nói cái gì?" Tống Dung Đức ngẩn ra.

"Cậu có thể xem tôi như một tên cặn bã, dù sao tôi không thể kết hôn với cô ấy lần nữa" Hoắc Anh Tuấn dứt khoát nói.

"Đồ khốn nạn!" Tống Dung Đức tức giận đấm vào mặt anh: "Lại là Khương Tuyết Nhu quyến rũ cậu đúng không? Tôi đi giết cô ta."

Anh ta xoay người rời đi, Hoắc Anh Tuấn đứng trước mặt anh ta, không chút cảm xúc mà cảnh cáo: "Cậu không được phép tìm cô ấy. Không liên quan gì đến cô ấy, cho dù không có cô ấy, tôi cũng sẽ không kết hôn với Hạ Thu"

“Không cần phải lừa tôi, trước khi Khương Tuyết Nhu trở lại mọi chuyện đều rất tốt. Những đau khổ Hạ Thu phải chịu tôi sẽ trả lại cho cô ta" Tống Dung Đức hoàn toàn không nghe anh nói.

Hai người đàn ông xô đẩy nhau ở ngoài hành lang.

Cuối cùng Tống Dung Đức không thể nhịn được nữa, lập tức tung nắm đấm ra. Cơn giận của Hoắc Anh Tuấn cũng lên đến đỉnh điểm, hai người trực tiếp đánh nhau trên hành lang.

"Hai người đừng đánh nhau" Quý Tử Uyên nghe tin chạy đến, vội vàng kéo hai người ra: “Đều là những người có tên tuổi, không cảm thấy xấu hổ khi bị người ta xem như con vật?”

Cả hai người ngẩn ra, sau đó mới nhận ra rằng có nhiều người theo dõi xung quanh. May mắn thay, tầng này là nơi bệnh nhân VIP ở nên ít người, đa số đều là bác sĩ.

"Tất cả đi làm việc hết đi, nếu có ai dám phát tán chuyện tối nay, trực tiếp bị đuổi" Quý Tử Uyên cảnh cáo rồi giải tán mọi người.

Tống Dung Đức nhìn gương mặt đầy vết thương của Hoắc Anh Tuấn, tàn nhẫn nói: "Nếu cậu dám bỏ rơi Nhạc Hạ Thu, chúng ta sẽ không còn là anh em nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play