*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt Hoắc Anh Tuấn biến sắc: “Cô gọi điện cho xe cứu thương đến đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi sẽ đến ngay”

Kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhấn ga tăng tốc, nhanh đưa Khương Tuyết Nhu đến khu biệt thự Hằng Thịnh: “Đêm nay em trông Hiểu Khuê nhé, sáng mai anh sẽ quay về chăm sóc con bé”

Lúc này, Hiểu Khuê đang ngủ say trong ngực của Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu nheo mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu của Hiểu Khuê, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Nhóc con này vừa rồi còn nói bố cặn bã cũng thật là tốt, muốn hai người họ quay lại với nhau, vậy mà trong nháy mắt người bố cặn bã kia đã bỏ con gái lại, đi tìm người phụ nữ khác một cách không hề do dự.

“Con bé nặng thể này, anh nghĩ một mình tôi có thể bị nó lên tầng sao?” Khương Tuyết Nhu nở nụ cười châm chọc.

Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, không chút nghĩ ngợi nói: “Để anh ôm con bé lên”

“Hoắc Anh Tuấn, đột nhiên anh vội vã rời đi như vậy, cháu gái nhỏ của mình cũng mặc kệ, bởi vì việc gấp của Nhạc Hạ Thu sao?”

Khương Tuyết Nhu chợt nhìn anh, thật ra lúc nãy anh nói chuyện điện thoại, cô đã loáng thoáng nghe được.

Yết hầu Hoắc Anh Tuấn khẽ động, thật ra anh nghĩ rằng mình nên tìm một lý do nào đó để nói dối cô, nhưng nhìn đôi mắt đen láy của cô như đang hiểu rõ mọi chuyện, anh nghẹn họng một lúc, cuối cùng buộc phải giải thích: “Biệt thự bên kia mất điện, Hạ Thu không nhìn thấy gì nên lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã..”

“Có người gọi xe cứu thương đưa cô ta đến bệnh viện không?” Khương Tuyết Nhu sắc bén hỏi một câu.

“Trình Nhã Thanh đã gọi điện đến bệnh viện rồi.”

“Vậy anh còn vội vàng muốn qua đó làm gì, anh là bác sĩ à? Hay là bạn trai của cô ta? Chồng?” Mỗi câu hỏi của Khương Tuyết Nhu đều khiến cho vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn trở nên khó xử.

“Cô ấy... cô ấy bị thương có vẻ nghiêm trọng.” Một lúc sau, anh mới nói ra một câu.

Khương Tuyết Nhu vén một bên tóc mai, nở nụ cười: “Hoắc Anh Tuấn, anh nói nhiều lời như vậy, thật ra chính là đang lo lắng, đồng thời anh cũng nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm với cô ta, anh có tình cảm với cô ta, cho dù là tình thân hay tình yêu thì trong đó cũng chứa đựng cảm xúc áy náy, anh theo bản năng đã đặt cô ta ở vị trí thứ nhất rồi.”

“Tuyết Nhu, em hiểu nhầm rồi” Nắm tay lái của Hoắc Anh Tuấn hơi cứng ngắc.

“Bên cạnh cô ta đã có người, chính anh cũng đã từng nói với tôi, hai người không thể kết hôn nữa, vậy anh có cần sốt sắng chạy đến bên cô ta như vậy không?” Khương Tuyết Nhu nở nụ cười chua xót: “Hoắc Anh Tuấn, nếu anh cứ thế này thì tôi khuyên anh đừng đến tìm tôi nữa, anh vẫn nên quay về bên cạnh Nhạc Hạ Thu đi, đừng đến làm phiền tôi, như vậy thật sự không công bằng với tôi”.

“Anh chỉ muốn nhìn một chút thôi, em đừng suy nghĩ mọi thử nghiêm trọng như thế” Đôi lông mày của Hoắc Anh Tuấn nhíu lại: “Người anh thích lúc này chỉ có em thôi.”

“Anh thích tôi, nhưng chỉ cần Nhạc Hạ Thu có chuyện gì thì anh sẽ chạy đến chỗ cô ta đầu tiên, sau này cho dù cô ta bị ốm hay là trong nhà cô ta có việc thì anh đều sẽ đến lo cho cô ta đúng không?”

Khương Tuyết Nhu dự đoán bên Nhạc Hạ Thu bắt đầu hành động, cũng sẽ dùng khổ nhục kế để đối phó với cô.

Mất điện, không thấy đường nên bị ngã xuống cầu thang.

Không phải vì muốn Hoắc Anh Tuấn trở lại bên cô ta hay sao?

Nhưng cô sẽ không để cho Nhạc Hạ Thu thực hiện được mục đích của mình.

Đêm nay cô sẽ không để cho Hoắc Anh Tuấn rời đi.

“Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh cảm thấy áy náy với cô ta thì hãy chịu trách nhiệm đến cùng, anh phải kiên nhẫn, bao dung cho cô ta bất kể cô ta làm những chuyện có lỗi với anh. Anh không thể nào vừa muốn chiếm lấy tình cảm của tôi, vừa muốn chăm sóc Nhạc Hạ Thu, anh như vậy. thì tôi sẽ khinh thường anh”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play