Cuối cùng cô cũng được giải thoát rồi.

Bốn mươi phút sau, cô đã đến nhà của Lâm Minh Kiều.

Lâm Minh Kiều đầu bù tóc rối, ngáp dài nhìn cô: “Hai cậu lại cãi nhau à, lần này định qua đây ở kẻ mấy ngày đây?”

“Tớ không cãi, lần này tớ không định về nữa thật.” Khương Tuyết Nhu thay giày vào nhà.

“Cậu giỡn à, hai người đã cưới luôn rồi, cậu cứ bỏ đi như thế à?”

Khương Tuyết Nhu chép đôi môi tái nhợt, cười khổ: “Không phải lần mua bản nào cũng kiếm lại được lời mà, cứ coi như tớ lỗ vốn đi.”

Lâm Minh Kiều kinh ngạc há hốc miệng: “Cậu nói thật sao?”

“Ừ.” Khương Tuyết Nhu ngồi xuống sofa, cả người nhìn như bệnh nhân: “Tớ mệt, mệt muốn chết đi được.”

Lâm Minh Kiều nhíu mày: “Cậu bị cảm à?”

“Đúng thế.” Khương Tuyết Nhu muốn khóc: “Ai cũng phát hiện được, chỉ có mỗi anh ta là không nhận ra, tớ cũng muốn được che chở ấm áp chứ bộ. Cứ coi như anh ta là cậu của Lục Thanh Minh đi, nếu không được anh ta quan tâm thì người làm mợ như tớ cũng bị đảm Khương Kiều Nhân cười vào mặt thôi, tớ không muốn tự tìm chết nữa đâu.”

Lâm Minh Kiều nhìn cô một hồi, dù sao hai người cũng là bạn thân nhiều năm, thấy cô đã buông tay cũng thở dài.

“Thôi bỏ đi, tớ tôn trọng ý kiến của cậu, cậu cứ ở chỗ tớ, dù sao tớ cũng chỉ ở có một mình.”

“Chắc là không ổn lắm đâu, cậu với Giang Quý Dương…”

Lâm Minh Kiều đỏ mặt liếc cô một cái: “Đã bảo là không có, ai bảo quen nhau thì nhất định phải làm chuyện đó?”

“Nhưng hai người quen cũng một năm rồi mà.” Khương Tuyết Nhu chớp mắt: “Tớ cũng đâu thấy cậu là người bảo thủ đâu nhỉ, vậy chắc chắn vấn đề nằm ở Giang Quý Dương rồi, anh ta không được à?”

“Sao lại không được?” Lâm Minh Kiều chống nạnh: “Tớ cảm thấy anh ấy còn quá khỏe ấy chứ.”

Khương Tuyết Nhu ây chà một tiếng.

“Nhưng anh ấy mới tiếp quản công ty, nhiều việc phải làm lắm.” Lâm Minh Kiều nói với giọng bất đắc dĩ: “Bây giờ một tuần bọn tớ chỉ gặp một, hai lần thôi. Cậu có thể yên tâm ở đây, trước đây tớ tìm nhà cho cậu nhưng vì Lục Thanh Minh cứ tìm đến nên vẫn chưa có chỗ nào ổn cả.”

Khương Tuyết Nhu nghe nhắc đến Lục Thanh Minh thì nụ cười trên mặt hóa thành trào phúng: “Bây giờ chắc đầu óc anh ta bị Khương Kiều Nhân làm cho choáng váng luôn rồi.”

“Do anh ta không có não thôi, mấy ngày nữa đính hôn rồi, cậu đi thật đấy à?” Lâm Minh Kiều lo lắng nhìn cô.

“Đi, còn phải dập đầu với bà nội tớ nữa chứ.”

“Tớ chỉ sợ hôm đó nhà họ Khương sắp đặt cái gì thôi, đáng tiếc hôm đó tớ có cuộc thi, không đi với cậu được. Nhưng hôm đó Giang Quý Dương cũng đến, tớ bảo anh ấy quan tâm đến cậu một chút.”

Thật ra trong lòng Khương Tuyết Nhu rất bình tĩnh.

Dù sao thì cô cũng không thể dựa vào Hoắc Anh Tuấn được.

Bây giờ cô đã nghĩ thông rồi, dù sao thì cô cũng đã từng cận kề cái chết, lòng tự trọng của cô cũng đã bị giẫm đạp, bây giờ cô là người chân trần không sợ mang giày. Có điều cô nhất định phải trả tiền cho Hoắc Anh Tuấn.

Ngày thứ ba, Đường Hiếu đi công tác ở nước ngoài về.

Khương Tuyết Nhu đến phòng làm việc tìm anh ta, ngượng ngùng nói: “Đàn anh, anh có thể ứng lương tháng này trước cho em được không ạ, em nợ anh…”

“Chuyện nhỏ, em muốn ứng bao nhiêu cứ nói với anh, anh chuyển cho em. Lần này Tổng giám đốc Lương khen em không dứt miệng với anh, em bảo muốn biệt thự anh cũng cho em.” Đường Hiếu thoải mái lấy điện thoại ra: “Ba trăm rưỡi triệu được không?”

Khương Tuyết Nhu hoảng sợ: “Không cần, không cần ạ. Tầm bảy mươi triệu là được a.”

Tiền lì xì lúc trước ở nhà họ Hạ vẫn còn, hôm qua Lương Duy Phong cũng cho cô, cô chỉ tính trả tiền cho Hoắc Anh Tuấn nếu không anh lại tính toán chi li.

“Em đừng ngạc nhiên, dự án trang hoàng biệt thự này của Tổng giám đốc Lương ít nhất cũng cả trăm tỷ bạc, phần trăm của em vài tỷ là chuyện thường.”

Đường Hiếu chuyển thẳng cho cô ba tỷ, cổ vũ cô: “Cố gắng làm việc nhé.”

Khương Tuyết Nhu cảm động, cô quyết định sau này sẽ chăm chỉ làm việc.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play