*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi cúp máy đây” “Đợi đã” Hoắc Anh Tuấn vội vàng gọi cô lại: “Hiệu gì?”

“Tôi không nhớ rõ nữa, anh cứ chạy ra hiệu thuốc, chắc chắn sẽ có” Khương Tuyết Nhu nói rồi dứt khoát cúp điện thoại.

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, lại gọi thêm một cuộc nữa.

“Hoắc Anh Tuấn, anh lại làm sao nữa?” Khương Tuyết Nhu bị anh làm phiền thì bực mình, ngủ trưa cũng không được yên.

Giọng điệu của cô tràn đầy sự không kiên nhẫn, Hoắc Anh Tuấn không phải là không nghe ra được, cả người vốn đã khó chịu giờ đột nhiên lại trở nên nóng hơn: “Tôi muốn làm người tốt nhắc nhở cô một câu, Tạ Minh Ngạn không phải là người tốt, chấn lại hôi, còn có sở thích đặc biệt là đàn ông, anh ta kết thân với cô, chỉ vì cô là người thừa kế tập đoàn Diệp thị, đừng nghĩ rằng anh ta thật sự thích cô”.

“Mắc cái gì anh phải bận tâm!” Khương Tuyết Nhu nói một câu đánh gãy lời anh, như đang vải vào mặt anh một cái bốp, vừa đau vừa rát

“Tôi chẳng qua nghĩ đến chuyện cổ là vợ cũ của mình nên mới nhắc thôi, tránh để cô bị lừa rồi lại mất hết mặt mũi.”

“Cảm ơn anh, tôi không thấy chân Tạ Minh Ngạn hồi chút nào, với lại nếu anh ta thích đàn ông thì tôi chỉ cần dẫn anh ta về nhà kiểm tra một chút là được thôi.”

Khương Tuyết Nhu nói xong câu đó thì lại cúp máy cái rụp.

Hoắc Anh Tuấn tức giận đến mức ném thẳng chiếc máy bay mô hình trên bàn làm việc.

Ngôn Minh Hạo đang đứng ở cửa, chuẩn bị gõ cửa bước vào thì nghe thấy mấy lời này, vẻ mặt của anh ta có chút xấu hổ, Tạ Minh Ngạn căn bản không hề bị hôi chân, cũng không hề thích đàn ông, cậu chủ của anh ta vì bôi đen tình địch mà cái gì cũng nói ra được.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn phát bực xong thì lập tức ho khan kịch liệt.

“Cậu chủ, tôi thấy anh nên đi khám bác sĩ có chuyên môn đi! Dù sao cô Khương cũng không phải bác sĩ” Ngôn Minh Hạo cảm thấy tình hình của Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không có chuyển biến gì tốt đẹp cả, hơn nữa gương mặt lúc này còn đỏ lên hết rồi.

Hoắc Anh Tuấn trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, cuối cùng phiền lòng nói: “Gọi Quý Tử Uyên đến”

Ngôn Minh Hạo xấu hổ, cậu chủ nhà mình coi cậu Quý như là bác sĩ tư nhân mà sai bảo vậy...

Anh ta đi gọi điện thoại cho Quý Tử Uyên, Quý Tử Uyên không trả lời nhưng cuối cùng vẫn đến, trong tay còn cầm theo một ít thuốc cảm cúm: “Hoắc Anh Tuấn, cậu kêu bác sĩ nhà cậu đến thì chết à?”.

Hoắc Anh Tuấn mở thuốc ra, đọc hướng dẫn sử dụng rồi uống mấy viên thuốc, sau đó mới cất giọng nói khàn khàn: “Tử Uyên, tôi lại không muốn kết hôn nữa rồi.”

“Hả?” Quý Tử Uyên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu lại bị cái gì kích thích rồi?”

“Tôi không biết” Hoắc Anh Tuấn vô lực dựa người vào ghế, hiện tại đầu anh phát sốt rồi, chắc có lẽ do bản thân bị bệnh nên mới biết mình muốn gì nhất: “Tôi sợ là mình đã thực sự thay lòng rồi, tôi không yêu Nhạc Hạ Thu đến vậy, tôi bấy giờ... Lúc nào cũng nhớ tới Khương Tuyết Nhu”

Quý Tử Uyên nhíu mày nhìn anh một cái: “Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, bảo cậu suy nghĩ thật kĩ vào, lúc cậu ly hôn với Khương Tuyết Nhu xong, tôi còn không thể hiểu nổi, Anh Tuấn, cậu phải hiểu, trên đời này không có cái gọi là hối hận, hôn sự của cậu và Nhạc Hạ Thu mọi người đều biết, khách sạn, thời gian đều đã lên kế hoạch rõ ràng, thiệp cưới cũng phát đi rồi, cậu đột nhiên hủy bỏ hôn lễ, vậy cậu nói xem đời này của Nhạc Hạ Thu sẽ ra sao, cậu muốn nhìn cô ấy bị dồn ép đến mức tự tử?”.

Sâu thẳm trong đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn hiện lên một tia ảo não, bất lực.

“Hồng hồ, trước đây ở nước ngoài, cô ấy đã bị cậu làm cho tổn thương, cậu và cô ấy quen nhau mấy năm, cuối cùng cậu lựa chọn rời bỏ, vậy cậu muốn cô ấy sau này giải quyết đống rắc rối đó thế nào?”.

Quý Tử Uyên liếc nhìn anh một cái: “Đường là do cậu tự chọn, ba năm trước chính cậu là người kiên quyết muốn ở bên Nhạc Hạ Thu, không ai ép buộc cậu hết”

Hoắc Anh Tuấn yên lặng ngồi nghe.

Anh thực sự cũng không thể hiểu được vì sao ba

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play