Bị chê trách khiến Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn cô: “Cô còn không biết xấu hổ nói sao, nếu không phải cô bỗng la rầy thì cô bé sẽ khiếp sợ ném hư điện thoại tôi à, kẻ đầu sỏ là cô mới đúng”

“Hoắc Anh Tuấn, rốt cuộc anh có hiểu không, con bé còn nhỏ, đôi mắt vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên không thể chơi điện thoại được!” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc đi đến trước mặt Hiểu Khuê: “Con có làm đúng không?”

Hoắc Anh Tuấn nghĩ Hiểu Khuê sợ, sẽ khóc lên, đang muốn nói với Khương Tuyết Nhu thì đã thấy Hiểu Khuê thật thà gật đầu: “Con làm sai rồi ạ, về sau con sẽ không chơi điện thoại nữa.”

“Nếu muốn xem phim hoạt hình thì có thể mở TV lên, nhưng điện thoại là tuyệt đối không” Giọng điệu của Khương Tuyết Nhu cực kì nhẹ nhàng.

Hiểu Khuê lại ngoan ngoãn gật đầu, còn giơ tay về phía Khương Tuyết Nhu đòi ôm. Khương Tuyết Nhu ôm, Hiểu Khuê lập tức vùi mặt vào ngực cô. Không biết rõ tình hình còn nghĩ bọn họ là mẹ con. Hoắc Anh Tuấn vô cùng kinh ngạc.

Đang muốn ngẫm nghĩ, Khương Tuyết Nhu xoay đầu nhìn anh và nói: “Đừng nghĩ rằng chơi điện thoại có thể giải quyết vấn đề, chơi sẽ bị nghiện, anh sẽ hại cả đời của con bé đấy, lần này rớt điện thoại xem như là bài học”

Hoắc Anh Tuấn: "..”

Cho nên chẳng những anh thiệt hại một chiếc điện thoại mà còn bị gán tội danh đáng đời đúng không?

Anh tức giận: “Nếu không phải do cô trở về trễ, tôi sẽ không phải sợ con bé buồn chán nên đưa điện. thoại cho chơi, kể từ khi tôi gọi cho cô, cô mất bốn mươi phút mới trở về, cô tiếc nuối không muốn tách khỏi Tạ Minh Ngạn thế sao?”

“Đúng vậy, đêm nay tôi còn muốn dẫn Tạ Minh Ngạn về, nếu chẳng phải do anh đột nhiên mang người xuất hiện thì cũng chẳng để anh ta về một mình!” Khương Tuyết Nhu móc chìa khóa, ghét bỏ liếc anh.

“Cô mới quen Tạ Minh Ngạn được bao lâu mà muốn dẫn anh ta qua đêm, Khương Tuyết Nhu, cô đúng là kẻ lẳng lơ”.

Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị kích thích, thậm chí anh không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Tạ Minh Ngạn và Khương Tuyết Nhu ở trên giường, lúc đấy thà để anh ngang ngược giống kẻ giết người còn hơn!

Hiểu Khuê cảm nhận được ánh mắt của anh nên bị dọa sợ, rút vào ngực Khương Tuyết Nhu: “Bác ơi, dáng vẻ của bác đáng sợ quá”

Hoắc Anh Tuấn sững sờ, anh đáng sợ thế ư.

“Có bệnh, sao tôi lại là kẻ lẳng lơ, chúng ta đã ly hôn, tôi có tiếp xúc với đàn ông khác, nước chảy thành sống phát sinh quan hệ không phải là chuyện rất bình thường hả?”

Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa mở cửa phòng. Hoắc Anh Tuấn nghe xong thì gương mặt đẹp trai đen lại, nắm đấm vang răng rắc.

Nhưng có vẻ Khương Tuyết Nhu không nghe thấy, cô ôm Hiểu Khuê vào phòng, đặt lên ghế sofa, từ tốn hỏi: “Bị thương ở đâu?”

“Tay ạ” Hiểu Khuê giơ cánh tay lên.

Khương Tuyết Nhu xắn ống tay áo của cô bé lên, phát hiện khuỷu tay trở nên xanh, cô nhíu mày: “Tại sao bị thương?”

Hiểu Khuê im lặng nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn ngó sang chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Không cẩn thận vấp ngã”.

“Không sao cả, bôi thuốc sẽ ổn” Khương Tuyết Nhu lấy dầu thuốc xoa giúp Hiểu Khuê.

Từ sau khi có đứa nhỏ, cô đã tập thành thói quen chuẩn bị thuốc trị thương khi ngã ở trong nhà, bởi trẻ con té ngã là chuyện bình thường.

“Dì Khương ơi, con đói bụng” Hiểu Khuê chợt lên tiếng. “Không phải con đã ăn cơm tối rồi à?” Hoắc Anh Tuấn nghi ngờ hỏi: “Chưa ăn no sao?” “Bác ơi, con có thể nói thật không?” Hiểu Khuê chu cái miệng nhỏ.

“Con nói đi.”

“Bà Trường làm đồ ăn không ngon bằng dì Khương ạ” Hiểu Khuê nói xong liền vội cúi đầu: “Đầu bếp ở biệt thự cũng chẳng làm ngon như dì Khương, đồ ăn dì Khương làm có hương vị của mẹ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play