*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không phải bác không cho hai người gặp nhau” Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn giật giật, phiền lòng nói: “Nếu con muốn gặp cô ấy, bác có thể đưa cô ấy tới đây, còn bố của con thì không được.”
“Tại sao lại không được ạ?” Đầu của Hiểu Khuê quẹo sang một bên, trong mắt lộ ra mười vạn câu hỏi vì sao: “Bác, có phải bác thích gì Khương không, đây có thể gọi là ghen không?”
Hai đồng tử màu đen của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên co rụt lại. Anh thích Khương Tuyết Nhu? Rõ ràng hay sao mà ngay cả Hiểu Khuê cũng nhìn ra được.
"Con đừng nói bậy.” Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống: “Một đứa bé như con thì biết cái gì gọi là thích.”
“Biết ạ, trước đây hàng xóm gần nhà con có một anh rất đẹp trai, mỗi khi anh ấy chơi cùng với bạn nữ khác, con đều sẽ không vui” Hiểu Khuê bĩu môi nhỏ nói: “Cái này gọi là ghen”
Hoắc Anh Tuấn đau đầu, anh có thể phải khai thông kĩ càng với Hoắc Phong Lang, tránh cho Hiểu Khuê vườn vườn trẻ yêu sớm.
“Được rồi, con không hiểu đầu, để bác đưa con về” Hoắc Anh Tuấn phát hiện, nếu tiếp tục tán gẫu với con bé, đầu của mình sẽ càng thêm đau.
“Bác, nếu như bác thích người ta thì nên can đảm theo đuổi nha!” Hiểu Khuê nắm tay, cổ vũ cho anh.
“Hiểu Khuê, bác đã có vị hôn thê rồi, làm người không thể một chân đạp hai thuyền” Hoắc Anh Tuấn lời nói thấm thía giải thích với con bé, đồng thời cũng tự cảnh cáo chính mình.
Sau khi tiễn hai bố con họ đi.
Khương Tuyết Nhu lái xe đến vườn vườn trẻ đón Khương Hiểu Lãnh, nhóc con mặc một thần đồng phục sơ mi kiểu Anh, đáng yêu đẹp trai vô cùng.
“Hiểu Lãnh, hôm nay là ngày đầu tiên con đến vườn vườn trẻ, thế nào, có vui không?” Cô thân thiết hỏi.
“Không vui, bọn họ đều quá trẻ con” Khương Hiểu Lãnh đầy mặt khinh bỉ nói: “Con cảm thấy mình có thể đi làm được rồi.”
"... Ặc, không được, con còn nhỏ, chỉ có thể đi học thôi.”
Khương Tuyết Nhu thở dài, càng lớn tính cách của hai đứa nhỏ càng rõ rệt, tính cách của Khương Hiểu Lãnh giống Hoắc Anh Tuấn, nhưng sở thích ăn uống thì lại giống cổ. Tính cách của Hiểu Khuê giống cô, cực kì tinh nghịch, nhưng sở thích ăn uống lại giống Hoắc Anh Tuấn.
Hôm nay Diệp Gia Thanh xuất viện.
Khương Tuyết Nhu trực tiếp đưa Khương Hiểu Lãnh đến biệt thự nhà họ Diệp.
Mặc dù trước đó Khương Tuyết Nhu đã nói trước với Diệp Gia Thanh, nhưng khi nhìn thấy Khương Hiểu Lãnh, ông ấy vẫn tương đối kích động: “Hiểu Lãnh à, sau này sống cùng ông ngoại có chịu không?"
“Dạ ông ngoại, con có thể chăm sóc cho ông.” Khương Hiểu Lãnh cực kì ngoan ngoãn.
Diệp Gia Thành vô cùng vui mừng, Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: “Bố, thân phận của Khương Hiểu Lãnh, bố hãy tạm thời giữ bí mật với người bên ngoài. Tốt nhất là đừng để ai gặp được thằng bé”.
“Nhưng mà cũng không thể như vậy mãi được..." Diệp Gia Thanh trầm ngâm: “Con là sợ Hoắc Anh Tuấn. giành con với con, hay là đợi sau khi Nhạc Hạ Thu có con rồi hãy công bố”.
“Bố, bố còn không hiểu con người của Hoắc Anh Tuấn sao, cho dù anh ta có đứa con khác thì cũng sẽ không để con cái nhà họ Hoắc lưu lạc ở bên ngoài đầu, tóm lại là bố không cần quan tâm, con tự có cách nghĩ của mình” Khương Tuyết Nhu chuyển đề tài: “Đúng rồi, tập đoàn Diệp thị hiện giờ thế nào ạ?”
Chương 731: Càng lớn tính cách hai đứa nhỏ càng rõ rệt
“Không phải bác không cho hai người gặp nhau” Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn giật giật, phiền lòng nói: “Nếu con muốn gặp cô ấy, bác có thể đưa cô ấy tới đây, còn bố của con thì không được.”
“Tại sao lại không được ạ?” Đầu của Hiểu Khuê quẹo sang một bên, trong mắt lộ ra mười vạn câu hỏi vì sao: “Bác, có phải bác thích gì Khương không, đây có thể gọi là ghen không?”
Hai đồng tử màu đen của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên co rụt lại. Anh thích Khương Tuyết Nhu? Rõ ràng hay sao mà ngay cả Hiểu Khuê cũng nhìn ra được.
"Con đừng nói bậy.” Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống: “Một đứa bé như con thì biết cái gì gọi là thích.”
“Biết ạ, trước đây hàng xóm gần nhà con có một anh rất đẹp trai, mỗi khi anh ấy chơi cùng với bạn nữ khác, con đều sẽ không vui” Hiểu Khuê bĩu môi nhỏ nói: “Cái này gọi là ghen”
Hoắc Anh Tuấn đau đầu, anh có thể phải khai thông kĩ càng với Hoắc Phong Lang, tránh cho Hiểu Khuê vườn vườn trẻ yêu sớm.
“Được rồi, con không hiểu đầu, để bác đưa con về” Hoắc Anh Tuấn phát hiện, nếu tiếp tục tán gẫu với con bé, đầu của mình sẽ càng thêm đau.
“Bác, nếu như bác thích người ta thì nên can đảm theo đuổi nha!” Hiểu Khuê nắm tay, cổ vũ cho anh.
“Hiểu Khuê, bác đã có vị hôn thê rồi, làm người không thể một chân đạp hai thuyền” Hoắc Anh Tuấn lời nói thấm thía giải thích với con bé, đồng thời cũng tự cảnh cáo chính mình.
Sau khi tiễn hai bố con họ đi.
Khương Tuyết Nhu lái xe đến vườn vườn trẻ đón Khương Hiểu Lãnh, nhóc con mặc một thần đồng phục sơ mi kiểu Anh, đáng yêu đẹp trai vô cùng.
“Hiểu Lãnh, hôm nay là ngày đầu tiên con đến vườn vườn trẻ, thế nào, có vui không?” Cô thân thiết hỏi.
“Không vui, bọn họ đều quá trẻ con” Khương Hiểu Lãnh đầy mặt khinh bỉ nói: “Con cảm thấy mình có thể đi làm được rồi.”
"... Ặc, không được, con còn nhỏ, chỉ có thể đi học thôi.”
Khương Tuyết Nhu thở dài, càng lớn tính cách của hai đứa nhỏ càng rõ rệt, tính cách của Khương Hiểu Lãnh giống Hoắc Anh Tuấn, nhưng sở thích ăn uống thì lại giống cổ. Tính cách của Hiểu Khuê giống cô, cực kì tinh nghịch, nhưng sở thích ăn uống lại giống Hoắc Anh Tuấn.
Hôm nay Diệp Gia Thanh xuất viện.
Khương Tuyết Nhu trực tiếp đưa Khương Hiểu Lãnh đến biệt thự nhà họ Diệp.
Mặc dù trước đó Khương Tuyết Nhu đã nói trước với Diệp Gia Thanh, nhưng khi nhìn thấy Khương Hiểu Lãnh, ông ấy vẫn tương đối kích động: “Hiểu Lãnh à, sau này sống cùng ông ngoại có chịu không?"
“Dạ ông ngoại, con có thể chăm sóc cho ông.” Khương Hiểu Lãnh cực kì ngoan ngoãn.
Diệp Gia Thành vô cùng vui mừng, Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: “Bố, thân phận của Khương Hiểu Lãnh, bố hãy tạm thời giữ bí mật với người bên ngoài. Tốt nhất là đừng để ai gặp được thằng bé”.
“Nhưng mà cũng không thể như vậy mãi được..." Diệp Gia Thanh trầm ngâm: “Con là sợ Hoắc Anh Tuấn. giành con với con, hay là đợi sau khi Nhạc Hạ Thu có con rồi hãy công bố”.
“Bố, bố còn không hiểu con người của Hoắc Anh Tuấn sao, cho dù anh ta có đứa con khác thì cũng sẽ không để con cái nhà họ Hoắc lưu lạc ở bên ngoài đầu, tóm lại là bố không cần quan tâm, con tự có cách