Sự uy hiếp phát ra trên người anh khiến cho những giám đốc bộ phận ở đó thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng nhường chỗ để rời đi.
Trong nháy mắt, văn phòng nhanh chóng im lặng.
Hiểu Khuê ôm cổ Khương Tuyết Nhu nói: “Đột nhiên con nhớ đồ ăn mẹ làm, con nói lúc trước bố có đưa con đến ăn đồ ăn của dì làm, ăn rất ngon, có hương vị giống mẹ làm, vậy nên bác liền mang con đi tìm dì”.
Nói xong, cô bé âm thầm chớp mắt với Khương Tuyết Nhu.
Da đầu của Khương Tuyết Nhu tê dại.
Mẹ tốt đã biến thành dì rồi, nếu không phải có Hoắc Anh Tuấn, cô thật sự muốn nắm lấy cái mông nhỏ của con bé mà đánh đòn.
Đây là chuyện gì vậy chứ?
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể cố tình phối hợp với Hiểu Khuê.
Nhìn thấy Khương Tuyết Nhu chậm chạp không nói, Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở với vẻ mặt bình tĩnh: “Cô có nghe thấy Hiểu Khuê nói không, con bé muốn ăn món ăn của cô làm kìa!”
“Không phải, tại sao hai người lại ở cùng nhau?” Khương Tuyết Nhu xoa ở giữa lông mày để bình tĩnh lại, chút lí trí: “Con bé không phải là con gái của Hoắc Phong Lang sao?”
“Cô đã sớm biết Hoắc Phong Lang có con gái rồi à?” Hoắc Anh Tuấn không biết trong giọng nói của mình có một chút u oán.
Không phải anh tức giận vì Khương Tuyết Nhu không nói cho anh biết chuyện này, mà là cô biết Hoắc Phong Lang có một đứa con gái nhưng cô vẫn thân thiết với Hoắc Phong Lang như vậy.
"... Tôi mới biết được cách đây không lâu” Khương Tuyết Nhu đến phản ứng cổ còn lười, đi đến bên người của Hiểu Khuê bế cô bé lên: “Hiểu Khuê muốn ăn gì?”
“Sườn heo xào chua ngọt, thịt kho tàu, cá kho ạ”.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, cách ăn uống này thật sự giống theo người nào đó mà.
“Được rồi, bây giờ dì đi mua thịt cho con được không?”
Con gái bảo bối muốn ăn cơm, tất nhiên là Khương Tuyết Nhu tạm gác lại công việc, sau đó mặc thêm chiếc áo khoắc rồi dẫn Hiểu Khuê ra khỏi cửa, từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày đi theo: “Cố định đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà, ở nơi này của tôi không có bếp, hơn nữa trước tiên sẽ phải đi siêu thị” Khương Tuyết Nhu ghét bỏ quay đầu lại nhìn anh một cái: “Anh đi về đi, lát nữa tôi sẽ báo cho Hoắc Phong Lang đến đây đón người”
“Không cần, tôi mang Hiểu Khuê tới thì sẽ đưa con bé về”
Hoắc Anh Tuấn bỏ tay ở lưng quần, đẹp trai ngời ngời đi theo bên cạnh cô.
Ba người một đường huênh hoan đi qua hành lang của công ty, các nhân viên đều sôi nổi nhìn bọn họ.
“Không phải Tổng giám đốc Hoắc sắp kết hôn sao, tại sao vẫn còn đến tìm Tổng giám đốc Khương nữa?”
“Không nhìn thấy sao, hóa ra hai người đó có con rồi, chỉ cần có con thì hai người không thể cắt đứt liên lạc được”
“Đứa nhỏ này trông cũng thật giống bố, vừa nhìn đã biết là con ruột”
Những lời bình luận càng nghe càng khoa trương, Khương Tuyết Nhu lo lắng bất an lạnh lùng liếc qua: “Có thời gian nói chuyện phiếm, còn không mau đi làm việc đi!”
Sau khi Hoắc Anh Tuấn nghe được giọng nói của nhân viên, vô thức nhìn Khương Tuyết Nhu, cô ôm Hiểu Khuê, Hiểu Khuê ôm cổ cô, quả thực rất giống một cặp mẹ con yêu thương..
Anh thất thần một lúc, nếu con của hai người vẫn còn, có lẽ những gì mà nhân viên nói sẽ là sự thật.
Hơn nữa có thể thấy rằng cô chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.
Đi đến bãi đỗ xe.
Khương Tuyết Nhu bật đèn xe thể thao của cô sáng lên, Hoắc Anh Tuấn đưa tay về phía cô: “Tôi lái xe, cô ôm con bé ra phía sau ngồi đi”
“Để cho bác con lái đi dì” Hiểu Khuê nũng nịu nói.
Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng đưa chìa khóa xe cho Hoắc Anh Tuấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT