Hiểu Khuê đang cao hứng bừng bừng cho nên thuận miệng đáp: “Cháu là Khương Hiểu Khuê”
“Cháu họ Khương sao?” Tất cả mọi người đều sững sờ, ánh mắt đều trở nên kỳ lạ. Hoắc Văn nháy mắt: “Chẳng lẽ là mẹ của con bé họ Khương sao.”
Bụng của Hoắc Phong Lang cũng co lại, nhanh chóng nói: “Là có chút trùng hợp mà thôi, cũng có rất nhiều người họ Khương mà”
“Được rồi, cũng không có gì quan trọng, dù sao thì sớm muộn gì cũng sửa thành họ Hoắc” Ông cụ nhà họ Hoắc nhanh chóng nói.
“Cháu không muốn họ Hoắc” Hiểu Khuê nghe xong thì sợ đến mức phát khóc: “Cháu không muốn đổi họ”.
“Được rồi, không đổi thì không đổi, cũng không cần phải vội” Bà cụ nhà họ Hoắc hung hăng liếc nhìn ông cụ: “Con bé vừa mới mất mẹ, ông liền bắt con bé đổi họ, từ từ thôi, cần gì phải gấp”.
Ông cụ nhà họ Hoắc bị giáo huấn một trận.
Sau khi vào căn phòng đã chuẩn bị.
Hiểu Khuế vô cùng thích thú: “Bà nội, cháu rất thích chỗ này, tất cả đều đồ của em bé lại còn có màu hồng nhạt, còn có bậc thang, nếu mà Hiểu Lãnh ở đây thì tốt rồi”
“Hiểu Lãnh?” Mọi người lại lần nữa sừng sờ.
Trái tim của Hoắc Phong Lang lại lần nữa run lên, chợt nghe Hiểu Khuê lên tiếng nói: “Đó cũng là bạn của cháu”
"Ồ! Mọi người đều giật mình.
Trái tim của Hoắc Phong Lang cả buổi ngày hôm nay đúng là không lúc nào được thanh thản mà, anh ta nhìn Hiểu Khuê, thật sự giống như là tiểu tổ tông mà.
Hoắc Nhã Lam liếc nhìn anh ta một cái: “Đã có con rồi thì về sau quay trở về biệt thự sống, phải ở cùng con bé nhiều hơn, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc chạy ra ngoài chơi như thế!”.
“Về sau phải quay trở về nhà trước bảy giờ” Bà cụ nhà họ Hoắc ra lệnh.
Hiểu Khuê ôm lấy chân lớn của anh ta: “Bố, con yêu bố" Hoắc Phong Lang: "..."
Muốn khóc nhưng không khóc được.
Cả ngày Hiểu Khuê được mọi người yêu thương chăm sóc giống như một cô công chúa.
Chỉ có Sở Minh Khôi ở lại một tiếng đồng hồ sau đó nói với Hoắc Nhã Lam: “Tôi có việc, tôi đi trước đây.”
“Ông định đi làm cái gì vậy, đêm nay còn phải tổ chức tiệc để chào mừng Hiểu Khuê, ông cũng là ông nội của Hiểu Khuê mà.” Hoắc Nhã Lam có chút tức giận: “Hoắc Phong Lang chính là con trai ruột của ông đấy!”
“Không phải là tôi đã gặp mặt rồi sao, tôi cũng đưa cho hồng bao rồi, hơn nữa thực sự là tôi có việc” Sở Minh Khôi nói hai câu sau đó trực tiếp rời đi.
Hoắc Phong Lang tức giận đến sắc mặt cũng trắng bệch: “Sao bố lại rời đi rồi, ông ấy không tham gia bữa tiệc của Hiểu Khuê sao?”
“Ông ấy nói là mình có việc” Hoắc Nhã Lam nghĩ nghĩ nói: “Đúng rồi, lúc trước bố của con lì xì cho Hiểu Khuê bao nhiêu tiền?”
Bờ môi của Hoắc Phong Lang giật giật, không biết là cảm xúc gì nói: “Sáu mươi triệu ạ”
Mặc dù Hiểu Khuệ không phải là do anh ta sinh ra nhưng mà hiện tại mọi người đều coi Hiểu Khuệ chính là con gái ruột của anh.
Mấy người Hoắc Chân, Hoắc Văn đều đưa ba tỷ, còn ông cụ nhà họ Hoắc thì trực tiếp đưa cho Hiểu Khuê một chiếc thẻ đen.
Nếu như so sánh tiền lì xì của Sở Minh Khôi với bọn họ thì quả là keo kiệt, khiến cho người làm con trai như anh ta trong lòng cũng cảm thấy nguội lạnh.
“Sáu mươi triệu?”
Trái tim của Hoắc Nhã Lam hoàn toàn đóng băng, nếu như là con gái của Hoắc Anh Tuấn thì cũng thôi đi, nhưng mà đây lại là con gái của Hoắc Phong Lang.
Hơn nữa rõ ràng là Sở Minh Khôi cũng không phải là không có tiền, lúc trước ở bên kia cho cháu trai của mình ở xa cũng ít nhất là ba trăm triệu rưỡi, mà cháu ruột cũng chỉ có bảy mươi triệu.
“Mẹ, mẹ cùng với bố... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Hoắc Phong Lang không nhịn được liền hỏi: “Con cảm giác như là hai người càng lúc càng kỳ lạ, đối với mẹ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT