Cô bé từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cũng chỉ có Khương Tuyết Nhu và hai người nữa là người thân, những người khác đều có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, nhưng mà cô bé đều không có.

Một suy nghĩ bất ngờ từ trong đầu của cô bé chợt nảy ra.

Cô gật gật cái đầu nhỏ của mình ôm lấy cổ của Hoắc Phong Lang nói: “Bố”

Cái chân của Hoắc Phong Lang cũng co lại.

“Cháu nhìn xem, cô bé cũng đã gọi bố rồi, cháu còn không nghe thấy sao, chắc chắn là đứa nhỏ sẽ không nói dối đầu” Bà cụ nhà họ Hoắc chọc chọc vào đầu của Hoắc Phong Lang.

Hoắc Phong Lang quả thực khóc không ra nước mắt, vô duyên vô cớ anh ta lại bỗng có một đứa con nhỏ ba tuổi xuất hiện.

“Chào bà cố nội ạ” Hiểu Khê lại ngọt ngào kêu một câu.

“Ôi, miệng của cháu yêu cũng quá ngọt rồi, rất nhu nhuận lễ phép, quá là thông minh, thoáng cái liền nhận ra bà là bà cố nội, làm sao mà cháu biết được vậy?” Trong lòng của bà. cụ nhà họ Hoắc cũng tan chảy.

Đừng nhìn bà ấy có nhiều con cháu, nhưng mà nguyên một đám trưởng thành ngoại trừ chọc cho bà ấy tức giận thì cũng không làm được cái gì.

Nhất là mấy đứa cháu trai, Hoắc Vân Dương thì phong lưu, Hoắc Anh Tuấn có con nhưng sau đó lại tự mình đẩy đi, còn Hoắc Phong Lang thì chậm chạp không chịu kết hôn.

Vất vả lắm mới gặp được một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng khiến cho bà cụ vô cùng yêu thích.

“Vừa rồi nghe thấy bố gọi bà là bà nội, vậy chắc chắn bà là bà cố nội của cháu rồi” Vẻ mặt của Hiểu Khê ngây thơ nói: “Bố cũng thường xuyên nhắc bà trước mặt cháu, nói là... bà rất tốt.”

“Đây đúng là bảo bối của bà mà” Bà cụ nhà họ Hoắc càng nhìn càng cảm thấy thích, vì vậy ánh mắt trừng Hoắc Phong Lang cũng càng hung ác hơn: “Cháu rất đáng ghét, có đứa con đáng yêu như vậy mà dám che dấu”

Hiện tại Hoắc Phong Lang cũng không hiểu là mình đã đề cập về bà cố nội với Hiểu Khê từ lúc nào.

Cái đứa nhỏ ranh mãnh này giả vờ giả vịt thì có.

“Bà phải nhanh chóng gọi cho mẹ của cháu mới được.” Bà cụ nhà họ Hoắc nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Nhã Lam.

Điện thoại vừa được kết nối thì bà cụ liền vui mừng nói: “Hoắc Nhã Lam, chúc mừng con, con có thêm một đứng cháu gái nhỏ rồi”

Hoắc Nhã Lam đang làm việc cũng cảm thấy có chút giống như trong mơ không hiểu, bà ấy suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu từ đầu lại xuất hiện ra cháu gái: “Nhạc Hạ Thu mang thai sao?”

“Người phụ nữ kia có thai thì mẹ có gì mà phải vui mừng, hôm nay mẹ đến bệnh viện để thăm dì Lưu của con, kết quả là đụng phải Hoắc Phong Lang đang dẫn theo một cô bé nhỏ, vừa nhìn thấy cô bé đã thấy giống rồi, vừa nhìn là mẹ nhận ra chắc chắn là thân sinh, kết quả mẹ hỏi ra thật đúng là như vậy”.

Bà cụ nhà họ Hoắc cười nói: “Con mau đến đây nhanh lên, đứa nhỏ này rất đáng yêu, chỉ là cái trán bị thương, vừa nhìn thì đã thấy đau lòng, không nói nữa mẹ phải gọi điện cho bố của con”.

Vừa cúp điện thoại thì Hoắc Nhã Lam cũng ngây ngẩn cả người, bình thường Hoắc Phong Lang ngay cả bạn gái cũng không thì làm sao đột nhiên lại có một đứa con gái được?

Bất kể như thế nào thì đây cũng là chuyện lớn.

Hoắc Nhã Lam nhanh chóng gọi cho Sở Minh Khối, suy nghĩ cả buổi cuối cùng thì bên kia cũng nghe máy: "Có chuyện gì vậy?”

Giọng điệu kia khiến cho Hoắc Nhã Lam cảm thấy vô cùng đau xót: "Minh Khôi, hiện tại gọi điện cho tôi mà ông cũng không kiên nhẫn như vậy sao?”

“Không có, tôi đang ở nhà họ Sở cùng với bố mẹ, tôi chỉ không muốn bà hỏi tung tích của tôi sau đó bắt đầu chỉ trích mà thôi” Sở Minh Khôi nói lời này ra càng khiến cho bà ấy cảm thấy tức giận.

Rõ ràng là biết bà ấy không thích nhà họ Sở, nhưng mà bây giờ càng lúc ông ta càng thích chạy sang bên đó, thậm chí có hôm còn ngủ luôn ở bên đó, giống như là căn bản không quan tâm đến cảm nhận của bà ấy.

Bà ấy thực sự cảm thấy Sở Minh Khôi đã thay đổi.

Nhưng mà hôm nay vào loại ngày này bà ấy cũng không muốn cãi nhau với ông ta cho nên nói: “Vừa rồi mẹ gọi điện thoại cho tôi nói là Hoắc Phong Lang ở bên ngoài có một đứa con gái...”

“Thật hay giả vậy, sẽ không phải lầm rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play