*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người đều là những người có chức có quyền, hiểu rõ việc một người sếp muốn chèn ép nhân viên cấp dưới là chuyện dễ như trở bàn tay, ở đây lại là tổng giám đốc muốn chèn ép nhân viên điều chế sản phẩm,
Lại nói, nếu quả thật là Lâm Minh Kiều sao chép thì làm sao có thể trở mình thành nhà điều chế nổi tiếng toàn cầu được.
Người ta đã dựa vào thực lực chân chính để chứng minh.
Đối mặt với ánh mắt đổ dồn về phía mình của mọi người, Tống Dung Đức vô cùng giận dữ, thầm nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, gương mặt đào hoa dần chuyển sắc tái nhợt.
“Chuyện năm đó, tôi cũng không hiểu quá rõ tình hình, có thể là do... người bên dưới đã tạo nên hiểu lầm gì đó.”
Nửa ngày trời, Tống Dung Đức cũng chỉ có thể nói ra được vài lời giải thích ấy.
“Là vậy sao?”
Lâm Minh Kiều rộng lượng, cười nói một cách tự nhiên, giọng nói như đang đùa giỡn vậy: “Một câu không hiểu hết mọi chuyện của tổng giám đốc Tổng đây vậy mà đã hại cả một đời của tôi. Nhưng mà tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu như không phải anh làm chướng ngại vật cản trở thì tôi chắc chắn sẽ không ra nước ngoài và không thể nào gặp được thầy tôi là Simpson.”
Tiếp đến, Lâm Minh Kiều lại chuyển chủ đề qua mấy quan điểm cá nhân của mình về đồ trang điểm.
Tống Dung Đức lúc này hận không thể dùng một cước đạp bay người phụ nữ trước mặt, nhưng không hiểu vì sao mà càng nghe cô nói, anh ta lại càng nhập tâm.
Không thể không nói những kiến thức ngày hôm nay Lâm Minh Kiều đưa ra thật sự quá uyên bác, thực lực của cô so với mấy người điều chế ở công ty mạnh hơn rất nhiều.
Lúc chuẩn bị kết thúc hội nghị, có phóng viên hỏi: “Cô Lâm, tôi chợt nghĩ tới chuyện của ba năm về trước, cô và tổng giám đốc Nhạc Trạch Đàm của tập đoàn Nhạc thị đã từng vướng vào một scandal tình ái, nghe nói cô là người quyến rũ Nhạc Trạch Đàm.”
Mặt tổng giám đốc Hàn của tập đoàn SE biến sắc, trừng mắt nhìn phóng viên kia nói: “Cậu là phóng viên đến từ báo nào, chớ có nói lung tung!”
“Tôi nói thật đó chứ, lúc đó chuyện này rất hot, cô Lâm còn bị anh Nhạc... Làm nhục.” Tên phóng viên nhỏ giọng nói.
Mọi người đột nhiên huyên náo, nhìn thấy một tia bất thường từ trong ánh mắt Lâm Minh Kiều.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều vẫn giữ nụ cười tươi ở trên môi, đôi chân dài của cô khẽ cất bước, ung dung đi từ trên sân khấu xuống, từng bước từng bước đi tới chỗ phóng viên nọ, đáy mắt không hề có chút hoảng sợ nào.
“Cho nên tôi mới nói, phụ nữ nhất định phải tự mình cố gắng, khi bạn ở chỗ thấp, dù không có lỗi gì nhưng chỉ cần đụng phải người có quyền có thể, hoặc là người ỷ vào thế lực hùng mạnh chống lưng phía sau, thì rõ ràng bạn chính là kẻ yếu, từ kẻ vô tội bạn sẽ biến thành có tội, còn người ta từ kẻ bắt nạt người khác, lại trở thành người bị hại”.
“Cô Lâm, ý của cô là..” Lúc này có phóng viên khác định đứng dậy hỏi.
Lâm Minh Kiều lạnh lùng nói: “Ba năm trước đây quả thực có chuyện như vậy, tôi đã từng từ chối anh Nhạc không biết bao nhiêu lần, nhưng da mặt của Nhạc Trạch Đàm dày vô đối, anh ta đã thầm ghi hận tôi, tôi đó đã xông vào nhà tấn công tôi, ý đồ hạ nhục tôi, may mắn là có bạn của tôi chạy tới”.
“Mặc dù tôi không sao nhưng cả tôi và bạn mình đều bị thương phải vào viện, mọi người cũng biết Nhạc Trạch Đàm có một cô em gái dựa lưng vào thế lực của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, cô ta chắc cũng đã gả vào nhà họ Hoặc giàu có rồi, lúc đó tôi không thể chống lại thể lực lớn như vậy được.”
Phóng viên kia lắp bắp nói: “Nếu theo như lời nói của cô Lâm, tổng giám đốc Hoắc lúc đó vì Nhạc Trạch Đàm mà hãm hại cô?”
Lâm Minh Kiều nhàn nhạt mở miệng: “Không tin thì mọi người có thể đi đào lại lịch sử tình trường phong lưu của Nhạc Trạch Đàm mấy năm nay, vài năm trước còn bức ép một cô sinh viên đến mức phải nhảy lầu tự sát, bị nhà người ta kiện ra tòa rồi nhưng ỷ vào em gái nên vẫn bình an vô sự”
Tổng Dung Đức không thể nhịn được nữa, lên tiếng: “Lâm Minh Kiều, tôi khuyên cô nói chuyện thì chú ý chừng mực vào, đừng tưởng bản thân có chút danh tiếng trong giới điều chế mà không để ai vào mắt!”