*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một giờ sáng, đoàn đội Thang Nhược Lan mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng ra thông báo: “Ngoảnh đi ngoảnh lại, vậy mà đã tiến vào giới giải trí được năm năm rồi. Năm đó, Mộng thiên đường giúp tôi trở nên nổi tiếng, thật ra, bao nhiêu năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn âm thầm cảm ơn một người, đó chính là một người từng là bạn tốt của tôi, Khương Tuyết Nhu. Mộng thiên đường là album cô ấy sáng tác cho tôi, tôi vô cùng cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp người tri kỷ như cô ấy, một người từng khiêm tốn không muốn khoa trường như cô ấy. Bây giờ lại được công chúng biết đến, tôi không muốn che giấu tài năng của cô ấy nữa, tôi
muốn trao phần thưởng năm đó cho cô ấy, đây là phần thưởng xứng đáng thuộc về cô ấy. Tớ yêu cậu, Tuyết Nhu.”
Trên facebook, Thanh Nhược Lan lại đăng lên hình cúp và vài bức ảnh chụp cùng Khương Tuyết Nhu ở trường học, trong ảnh, hai người cười tươi rói, vô cùng thân thiết.
Trên mạng bùng nổ.
<Không ngờ Khương Tuyết Nhu và Thang Nhược Lan là bạn tốt, ôi ôi ôi, quả nhiên là mỹ nữ đều chơi với nhau.>
<Đâu chỉ vậy, còn đặc biệt sáng tác bài hát cho Thang Nhược Lan, đây là tình bạn thần tiên gì chứ, yêu rồi, yêu rồi.>
<Lẽ nào mọi người không nên cảm khái tài hoa âm nhạc của Khương Tuyết Nhu sao, rốt cuộc có cái gì mà cô ấy không biết không, tôi thật sự muốn quỳ phục rồi.>
<Nhược Lan thật lương thiện, sao tôi lại có cảm giác là cô ấy đang khoe bạn tốt của mình vậy chứ.> <Ha ha, nếu tôi có người bạn như Khương Tuyết Nhu, tôi cũng sẽ khoe.>
<...>
Buổi sáng, khi Khương Tuyết Nhu tỉnh dậy, nhìn thấy những bình luận trên mạng không khỏi bật cười. Không hổ là đoàn đội cấp thiên hậu, thao tác xã giao đúng là rất nhanh.
Cô không chút hoang mang lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hạ Văn Trì: “Anh Trì, chuyện anh. đồng ý giúp tôi đã làm được chưa?
“Chắc chắn rồi, cô cũng không xem xem tôi là ai, bây giờ cả thành phố Thanh Đồng, còn không phải đều nằm trong tay Tần Gia Như sao. Bây giờ nhà họ Tần đã suy yếu, Tân Gia Như nhìn thấy tôi cũng như thấy ông nội vậy.”
“Có thể gửi cho tôi không?” Khương Tuyết Nhu ngắt lời anh ta đang khoác lác.
“Được, vẫn là cô thông minh, Thanh Nhược Lan có lẽ đã quên mất trước kia cô ta liều mạng lấy lòng Khương Kiều Nhân và Tần Gia Như ở thành phố Thanh Đồng đã để lại không ít nhược điểm”
Hạ Văn Trì gửi bản ghi âm cho cô.
Khương Tuyết Nhu lập tức đăng lên facebook: “Cảm ơn cô Thang Nhược Lan đã công khai sự thật, có điều khi đó tôi và cô là bạn tốt là do tuổi trẻ không hiểu chuyện, không nhìn rõ lòng người. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi không dám xem cô là bạn nữa rồi!”
Cư dân mạng lại tò mò mở file ghi âm mà Khương Tuyết Nhu gửi lên.
Bên trong lập tức truyền tới một đoạn ghi âm.
Tần Gia Như: “Tối nay cô đi ăn cơm cùng chúng tôi không sợ Khương Tuyết Nhu biết sao? Tôi và cô ta là kẻ thù không đội trời chung đấy.”
Thang Nhược Lan: “Biết thì có sao chứ, thân phận bây giờ của cô ta, sớm đã không phải là người cùng một thế giới với tôi rồi”
Tần Gia Như: “Nói cũng phải, tôi nghe Kiều Nhân nói, nhà họ Khương đã đuổi cô ta ra khỏi nhà, bây giờ ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có, cô ta có tìm cô nhờ giúp đỡ không?”
Thang Nhược Lan: “Có gọi một cuộc điện thoại nhưng tôi không nghe”. Tần Gia Như: “Haha, được, nên làm như vậy, nếu như cô ta tìm cô vay tiền, cô tuyệt đối đừng cho vay” Thang Nhược Lan: “Tôi sẽ không làm vậy đâu, nhưng đồ ngốc Lâm Minh Kiều kia chắc sẽ làm vậy.” Ghi âm đột nhiên im bặt.
Nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến cho cư dân mạng biết được bộ mặt thật của Thang Nhược Lan.
<Người khác cho Khương Tuyết Nhu mượn tiền, cô ta còn chửi người ta ngốc, cô ta còn là người sao, nếu không phải Khương Tuyết Nhu sáng tác bài hát cho cô ta, cô ta có thể có ngày hôm nay sao?>