Chỉ một lát anh đã ăn hết sạch mà bụng vẫn chưa thấy no. Anh bước tới cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đang và quần áo, suy nghĩ một lát rồi rời đi.
Lái xe ngang qua đường phố náo nhiệt, có rất nhiều hàng rong đang làm cơm chiên trứng, mùi thơm bay tới, anh đi xuống mua một bát, nhưng sau khi ăn một miếng, liền tức giận nôn ra:
"Cơm chiên trứng này quá khó ăn."
"Cậu gây chuyện đấy à?" Ông chủ quán cơm đùng đùng nổi giận: "Tôi đã bán hàng ở đây đã mười năm, làm ăn rất tốt vậy mà cậu nói khó ăn."
"Đúng thế, quanh đây, ông chủ làm món cơm chiên trứng là ngon nhất." Một sinh viên đang xếp hàng mua cơm không nhịn được nói.
Hoắc Anh Tuấn: ".."
Không lẽ cơm Khương Tuyết Nhu nẩu có độc sao?
Nhưng cơm chiên trứng đã chiến hơn mười năm thì sao, quả thực không ngon bằng.
Nhưng cơm chiên trứng đã chiên hơn mười năm thì sao, quả thực không ngon bằng cơm chiên trứng mà Khương Tuyết Nhu làm.
Sau khi trở lại biệt thự Hải Tân,
Nhạc Hạ Thu mặc một bộ quần áo ngủ hấp dẫn bước tới đón anh, thấy trên tay anh trống không, ánh mắt hơi sụp | xuống, tỉnh rụi hỏi: "Anh Tuấn, sao nay anh về muộn như vậy?".
"...Anh làm thêm giờ." Hoắc Anh Tuấn nghĩ đến tối nay ở nhà Khương Tuyết Nhu phát sinh nhiều chuyện theo bản năng mở miệng.
"Thì ra là vậy." Nhạc Hạ Thu vốn đang mong đợi lúc này lòng bắt đầu trầm xuống: "Anh Tuấn, hôm nay ở tập đoàn, trong cuộc họp anh có phải bị Khương Tuyết Nhu uy hiếp hay không."
"o"
Hoắc Anh Tuấn chợt nhớ tới lúc trước anh đi tìm Khương Tuyết Nhu là vì chuyện buổi sáng trong cuộc họp Nhạc Hạ Thu bị ấm ức mới tìm cô tính sổ, kết quả mới vừa vào cửa đã quên sạch.
Trong lòng anh càng thấy áy náy hơn "Hạ Thu, xin lỗi, anh..." "Anh Tuấn, anh đừng nói gì cả, anh cũng là vì em, em chịu chút ấm ức cũng không sao cả." Nhạc Hạ Thu nhào vào trong ngực anh: "Em chẳng qua là lo lắng cô ấy sẽ cướp mất anh khỏi em, hôm nay sau khi kết thúc họp, cô ấy nói sẽ hủy hoại tất thảy những thứ em quan tâm."
"Hủy hoại?" Hoắc Anh Tuấn tròng mắt run lên: "Cô ta nghĩ cái gì vậy?" Vốn là anh đối với Khương Tuyết Nhu còn một tia áy náy, giờ khắc này cũng tan thành mây khói. Loại phụ nữ này, cũng không nên nhân từ đối với cô. Chẳng trách cô ấy một mực không muốn ly dị, nguyên nhân căn bản là cô ấy không hề có ý định ly hôn.
Nhạc Hạ Thu thở dài: "Em đã khuyên cô ấy bỏ qua, nhưng cô ấy căn bản không nghe, cô ấy đang hành động theo cảm tính, làm xấu mặt nhau có ích lợi gì chứ, phải biết, ba năm nay rất nhiều công ty hợp tác cũng tập đoàn Hồng Nhân là đều nể mặt anh."
| Hoắc Anh Tuấn trong lòng dao động, vuốt lên tóc cô ta: "Em nói đúng, nếu những công ty kia hủy bỏ hợp tác với Hồng Nhân, đối với Hồng Nhân mà nói là một loạt tổn thất, nếu muốn cứu tập đoàn Hồng Nhân thì cô ấy nên nguyện ý cùng anh ly dị trong hòa bình."
"Anh Tuấn, anh là muốn...?" Nhạc Hạ Thu ngẩng đầu, che môi: "Như vậy không tốt lắm đâu".
"Ngốc, chuyện chúng ta năm nay muốn kết hôn cũng truyền ra ngoài, nếu không ly dị cô ấy thì em sẽ ra sao." Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng ôm cô ta.
Nhạc Hạ Thu ở trong ngực anh khóe miệng cong lên.
Sau khi lên lầu, thấy Hoắc Anh Tuấn tìm quần áo tắm, cô ta tỉnh rụi nói: "Anh Tuấn, lúc nào anh rảnh rỗi, em muốn đi dạo phố, nội y em mặt đã lâu rồi, muốn thay."
"Anh không phải đã cho em cầm một tấm thẻ sao? Em tự mình đi cà thẻ đi." Hoắc Anh Tuấn trực tiếp để phòng tắm.
Nhạc Hạ Thu nhìn lưng anh, lại dâng lên cảm giác bất an. Hà Tĩnh Nhi không thể nào nhìn lầm được. Hoắc Anh Tuấn mua những đồ lót kia không phải cho cô ta, vậy là anh mua cho ai?
Khương Tuyết Nhu? Hay là người phụ nữ khác?
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT