“Tôi sợ anh chê tôi mua đắt, bởi vì... Bởi vì tôi nhìn thấy anh bình thường đều mặc đồ hình như không mắc. A..à thật ra cái này không có gì là không tốt. Khiêm tốn, tiết kiệm là tốt. Tôi hiểu mà. Tôi thật sự thích anh vì điểm này để
Cô lúng túng cười giải thích, sợ làm tổn thương và làm anh tự ái.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn người ra, ý tử trong lời nói của cô chẳng phải đang nói anh mặc đồ quá đơn giản?
Ánh mắt anh nhìn cô nhất thời cổ quái: “Hiểu biết của cô nông cạn đến vậy sao?”
Ngay cả đồ "được thiết kế riêng có một không hai” cũng không biết.
Quần áo nào của anh đều được thiết kế riêng như vậy. Khương Tuyết Nhu khó hiểu. “Không sao, sau này cô sẽ hiểu” Hoắc Anh Tuấn xoa đầu cô một cái rồi đi vào phòng.
Khương Tuyết Nhu quả thực mơ hồ, nhưng anh vừa bóp mặt cô, rồi lại xoa đầu cô. Làm cô có cảm giác cô cứ như người tình nhỏ của anh, khiến cô ngại ngùng.
Hôm sau khi Hoắc Anh Tuấn mặc bộ đồ cô mua bước ra từ phòng thay đồ, Khương Tuyết Nhu thất thần một hồi.
Mặc dù đã nhìn thấy anh mặc nhiều loại âu phục, nhưng bởi vì cái này là do cô mua, trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Một chút ngọt ngào, một chút hoảng hốt. Tựa như tại thời khắc này, anh chính là chồng của cô.
Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái, thấy cô đang ngây ngốc nhìn anh, tâm tình cũng cảm thấy không tệ.
Trước anh luôn cảm thấy loại quần áo này không phù hợp với bản thân, cũng không làm anh thoải mái. Nhưng nhìn thấy cô thích như vậy thì lập tức miễn cưỡng mặc một chút.
Lúc đi ra cửa anh chợt nhớ đến một chuyện: “Tối qua cô không mua quần áo cho chính mình?” “Không có, tôi chỉ lo mua cho anh” Khương Tuyết Nhu lộ ra bộ mặt “mua quần áo cho người đàn ông yêu mến” “Tôi thấy cô là đi ăn đêm thì có” Hoắc Anh Tuấn xùy, không nể mặt vạch trần cô “Ai nha, sao anh nói tôi vậy chứ "Ai nha, người làm gì nói như vậy ta." Khương Tuyết Nhu quẫn bách che giấu, thanh âm kéo dài, nũng nịu.
Cổ họng Hoắc Anh Tuấn nhột nhột. Cởi hai nút áo sowmi nói: “Có thời gian thì cầm thẻ đi mua mấy bộ quần áo. Xem như là chi phí cơm nước, quét dọn vệ sinh của bà vú Văn phòng luật sư, Ngôn Minh Hạo vừa đi
Nói xong liền rời đi đến công ty. vào, nhìn thấy quần áo trên người anh liền ngớ người, vội vàng hỏi: "Anh Hoắc, quần áo trên người anh.... “Hôm qua Khương Tuyết Nhu ra phố mua Hoắc Anh Tuấn cầm một văn kiện mở ra xem.
Hạ Văn Trì vừa đi đến cửa nghe vậy liền nói: "Ai dỗ, gặp quỷ mà. Hiếm khi nhìn thấy cậu mặc quần áo mua ngoài phổ
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt quét qua: “Anh là chủ của một văn phòng luật thế mà sáng nào cũng chui qua chỗ tôi như vậy, rảnh không có chuyện gì làm à?” “Không rỗi không rỗi. Nhưng nếu tôi một ngày không được nhìn thấy cậu liền cảm thấy khó chịu” Hạ Văn Trì cười đùa hí hửng quan sát bộ âu phục của anh: "DG phiên bản hạn chế. Từ trước đến nay không phải cậu chỉ mặc quần áo may riêng sao? Sẽ không phải bởi vì Khương Tuyết Nhu mua mà."
Một quyển văn kiện trực tiếp nhằm thẳng mặt anh ta đập tới. Hoắc Anh Tuấn cong môi phun ra một chữ: "Cút” "Được rồi được rồi, đừng có thẹn quá hóa giận chứ. Tôi tới là cùng cậu nói chuyện. Tối mai là là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, nề mặt tới tham gia chút nhá
Hạ Văn Trì để tấm thiệp mời trên bàn. Hoắc Anh Tuấn cau mày, gần đây mừng thọ tám mươi tuổi hình như hơi nhiều, “Đúng rồi, tốt nhất là mang bạn gái theo nhà” Hạ Văn Trì nhắc nhở: “Cậu cũng biết em gái tôi thèm thuồng cậu nhiều năm rồi. Còn ông nội tôi thì luôn mai mối cậu cho một người
Hoắc Anh Tuấn xoa xoa mi tâm. Bạn gái?
Tìm ai?
Khương Tuyết Nhu?
Hai ngày kế tiếp, Khương Tuyết Nhu vừa thiết kế biệt thự phương án, một vừa suy nghĩ như thế nào mới có thể cùng Hoắc Anh Tuấn gạo nấu thành cơm.
Nếu không tối nay trở về làm một bữa ăn tối dưới ánh nến?
Nhưng tửu lượng của anh như nào?
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT