Cánh cửa một cước bị đá văng, Hoắc Phong Lang đang làm việc giật mình ngẩng đầu lên thấy Hoắc Anh Tuấn đi tới sắc mặt tức giận, anh ta rất nhanh bình tĩnh lại.

“Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện… “

‘Vừa dứt lời, Hoäc Anh Tuấn đấm một phát vào mặt đối phương Hoäc Phong Lang bị bất ngờ không kịp đề phòng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.

Ngoài cửa, thư ký thấy xảy ra chuyện, vội vàng lấy điện thoại lén gọi cho phó tổng giám đốc Hoắc.

“Hoắc Anh Tuấn, đừng tưởng răng bây giờ tập đoàn Hoäc thị là trong tay anh mà tôi sợ anh. Tôi cũng là con cháu nhà họ Hoắc” Hoắc Phong Lang giận đến run người “Cậu cảm thấy tôi tại sao phải đánh cậu?” Hoắc Anh Tuấn túm lấy cổ áo anh ta: “Ba năm trước cậu có bản lãnh giúp Khương Tuyết Nhu giả chết, đùa giốn tôi như kẻ ngu, Hoắc Phong Lang, có phải tôi đã quá dung túng cho cậu mấy năm này, cậu tính toán tôi tôi cũng bỏ qua nhưng cậu lại đùa giỡn ngồi cả trên đầu tôi?”

Hoắc Phong Lang cong môi mỏng lên mà cười lạnh: “Anh còn có mặt mũi nói sao? Ba năm trước nếu như tôi không can thiệp thì anh đã giết người rồi”

“Tôi trị bệnh cho cô uối cùng cả hai lại xem tôi như trò đùa mà giả chết, cậu vì sao mà giúp cô ấy? Lần này lại còn muốn làm gì? Hoắc Phong Lang, tôi nói cho cậu biết cậu đừng có ý nghĩ gì với Khương Tuyết Nhu nữa.”

Không biết vì sao, nghĩ đến anh em cùng cha khác mẹ của mình lại mơ tưởng tới Khương Tuyết Nhu trong lòng anh lại thấy lửa giận bốc lên, hận không thể trực tiếp giết chết Hoắc Phong Lang.

“Tôi nhớ ra rồi, mấy năm nay cậu thường xuyên xuất ngoại, cậu đi gặp cô ấy có phải không “Chữa bệnh?” Hoắc Phong Lang trợn mắt nhìn anh: “Anh còn không ngượng mặt mà nói. Khi ấy tôi cứu cô ấy từ trong viện ra cả người đã thành dạng gì, thần trí mơ hồ, ngay cả tôi cũng không nhận ra được, sau đó tôi tìm bác sĩ nước ngoài cho cô ấy, bác sĩ nói cô ấy bị cho uống quá nhiều thuốc tâm thần, đầu óc đều bị thuốc làm cho không bình thường, chữa trị nửa năm mới có chuyển biến tốt, bác sĩ nói cô ấy vốn không có bệnh, người bình thường uống thuốc sẽ xảy ra vấn đề, anh có hiểu không, chậm một chút nữa, cô ấy không bệnh cũng sẽ thành ra có bệnh.”

Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra: “Cái này không thể nào, cậu lại muốn lừa tôi, lời nói của cậu không thật chút nào.”

Anh không tin Nhạc Hạ Thu sẽ lừa gạt anh.

Nếu như đây là thật, nghĩ đến khuôn mặt hiền lành thanh thuần của Nhạc Hạ Thu, trong lòng anh bỗng nhiên toát ra một luồng khí lạnh.

“Anh không tin tôi cũng chẳng có cách nào.”

Hoäc Phong Lang cũng thật buồn rầu, Hoắc Anh Tuấn trên thương trường là người thông minh thế nào, trong chuyện tình cảm loại có thể để cho Nhạc Hạ Thu mê hoặc như thành người khác như vậy.

“Dù sao tôi cứu cô ấy là vì thấy cô ấy quá đáng thương, mỗi ngày đều bị anh giam lỏng, chuyện cô ấy bị hủy dung tôi cũng không thoát được liên quan, tôi thấy vô cùng áy náy.”

Hoäắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn anh ta: “Cậu không thích cô ấy sao?”

“Làm sao, tôi thích cô ấy thì sao nào?” Hoắc Phong Lang bỗng nhiên nhíu mày cười một tiếng “Anh không phải đã có Nhạc Hạ Thu sao? Anh còn để ý chuyện này làm gì? Chẳng lẽ… “

“Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ nghĩ rằng hai anh em lại cùng liên quan đến một phụ nữ thật đáng ghét” Hoắc Anh Tuấn cong môi mỏng nói lời tàn nhẫn: “Tôi không cho phép việc này xảy ra ở nhà họ Hoắc.”

Hoắc Phong Lang không vui nói: “Cuộc sống riêng của tôi không tới phiên anh quản”

“Cậu tự nhìn mình đi” Hoắc Anh Tuấn chỉ vào ngực anh †a, bộ dáng cao cao tại thượng khiến cho gương mặt tuấn tú của Hoắc Phong Lang trở nên tối sầm lại.

“Các người đang làm gì” Tiếng Hoắc Nhã Lam đột nhiên vang lên, chỉ bằng mấy bước bà ta đã đi tới, sau khi thấy máu trên miệng Hoắc Phong Lang, tay trái đẩy Hoắc Anh Tuấn ra.

Hoäc Anh Tuấn cầm lấy tay bà ta ra, nhíu mày một cái,: “Mẹ có thời gian để ý tới con thì chỉ bằng quản tốt chồng mình trước đi.”

Tròng mắt Hoắc Nhã Lam run lên, những năm này tập đoàn Sở thị trở mình khiến cho bà ta kinh động, nhưng bà ta từ đầu đến cuối không thể nào tin nổi Sở Minh Khôi là người giật giây phía sau, đây chính là người mà bà yêu từ thời đại học: “Sở Minh Khôi đã không còn can hệ gì với Sở thị nữa, con còn cứ cắn chặt không buông.”

“Đã nhiều năm như vậy mẹ còn không tỉnh ngộ sao? Thật không biết được cái đầu ngu ngốc này có thể sinh ra con “

Hoắc Anh Tuấn lắc đầu một cái, mặt đây lạnh nhạt xoay người rời đi.

“Khốn kiếp.” Hoäc Nhã Lam tức giận, cả thân thể run lẩy bẩy.

“Phong Lang, con không có sao chứ, con và nó sao lại đánh nhau” Hoäc Nhã Lam vội vàng lo lắng hỏi.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play