*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Minh Kiều cau mày nói: “Tớ với Giang Quý Dương lui tới lâu như vậy, tớ cũng nhận biết một chuyện, người đàn ông tốt chân chính thì người đàn bà khác dù có muốn dụ dỗ cũng không thể dụ dỗ được, nếu như luôn là muốn một mình cố gắng duy trì hôn nhân, cậu cũng chỉ có thể duy trì được một thời gian, duy trì không được cả đời."

Khương Tuyết Nhu nét mặt lo sợ run rẩy.

Lâm Minh Kiều vỗ vỗ bả vai cô: “Trên cái thế giới này tiểu tam thật có quá nhiều người, Hoắc Anh Tuấn lại là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, đàn bà muốn nhào lên anh ta nhiều không đếm xuể, chuyện này vẫn là phải dựa vào tính tự giác của anh ta, thuận theo tự nhiên đi, dù sao nếu có thể dễ dàng bị cướp đi đều là không đáng giá được quý trọng"

"Thật đúng là... Như vậy"

“Vốn chính là như vậy, buổi tối tớ mời cậu ăn cơm nhé."

Sau khi ăn cơm tối xong, cô quay trở lại trang viện, Hoắc Anh Tuấn còn chưa có trở lại.

Một mình như vậy ở trong biệt thự trống rỗng.

Buổi tối, cô nằm ở trên giường lớn, trong đầu đều là dáng vẻ hôm nay Hoắc Anh Tuấn ôm Nhạc Hạ Thu khẩn trương rời đi.

Còn có đối thoại của bọn họ ở trong bệnh viện. Có Nhạc Hạ Thu ở đây cuộc sống hôn nhân của bọn họ cũng không biết còn có thể kéo dài bao lâu.

Cô đang có bầu, mỗi ngày đều vẫn còn phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu và đề phòng Nhạc Hạ Thu, nhìn chằm chằm chồng mình.

Mệt mỏi thật sự.

Có lẽ giống như Lâm Minh Kiều đã nói, có thể dễ dàng bị cướp đi đều là không đáng giá quý trọng. Thôi được rồi, cứ như vậy đi, cô thật không muốn quản nữa. Cô sờ bụng mình một cái xoa xoa.

Từ nay về sau, cô muốn dành nhiều thời gian hơn để yêu thương mấy đứa trẻ của mình, để cho chúng nó khỏe mạnh ra đời.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên kia giường không có một ai.

Cô rửa mặt xong xuống lầu, dì Tân đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng đem lên, Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trước bàn ăn chờ cô, trên mặt mang vẻ áy náy: “Xin lỗi, ngày hôm qua... Anh trở về quá muộn"

“Không có sao."

Khương Tuyết Nhu bưng qua một chén cháo nhỏ, cúi đầu nếm thử một miếng.

Hoắc Anh Tuấn nhìn hình dáng cô nhàn nhạt, ngẩn ra: “Ngày hôm qua anh vốn là muốn trở về sớm một chút với em, nhưng mà tối hôm qua vết thương của Hạ Thu bị trở nặng..."

“Không muốn nghe anh nói về chuyện của cô ta, anh muốn như thế nào thì như thế đó đi” Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh, không muốn bị cái tên này ảnh hưởng đến tâm tình. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!

Hoắc Anh Tuấn cau mày, cho là cô lại ghen: “Tuyết Nhu, anh hy vọng em có thể hiểu được, ngày hôm qua Hạ Thu là bị anh làm bị thương, anh không có biện pháp..."

“Em hiểu, cho nên em không nói gì” Khương Tuyết Nhu lại kẹp một miếng há cảo ăn

Môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn tinh xảo khẽ nhếch, khổ sở nói: “Cái bộ dáng này của em cũng không giống như là hiểu."

Trong một cái chớp mắt như vậy, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nghĩ tới Tống Dung Đức ngày hôm qua. Đám người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ.

Cũng bởi vì cô là tới sau một người kia, cho nên có làm gì cũng là sai sao.



“Em không ý kiến”

Lại là tái diễn lại lời cũ.

Anh cứ giải thích vậy mãi, Khương Tuyết Nhu nghe cũng chán rồi.

Cô tùy tiện ăn bữa sáng, đứng dậy lên lầu thay quần áo xong đi ra ngoài.

“Em đi đâu?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.

“Đi làm".

Thời gian kế tiếp, Khương Tuyết Nhu một lòng đặt ở trên công việc.

Sau khi tan việc, cô thỉnh thoảng đi xem triển lãm một chút, cùng Lâm Minh Kiều đi dạo phố ăn gì đó một chút, thứ bảy chủ nhật đi làm từ thiện công ích, hoặc là đi xem sách một chút, luyện một chút thư pháp, hầu hạ bà cụ Hoặc đi tản bộ một chút, mỗi ngày đều trải qua rất phong phú.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play