Tổng giám đốc Ngô sau khi lui ra ngoài, mặt đầy nuối tiếc.
Còn tưởng rằng leo lên cây to Cậu cả này, tương lai địa vị tập đoàn Hồng Nhân có thể phất lên như diều gặp gió, đáng tiếc.
Cả buổi trưa, bầu không khí nội bộ tập đoàn một mảnh ảm đạm.
Thậm chí nhân viên ở quầy lễ tân cũng không nội lệ.
Cho đến lúc gần mười hai giờ, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người anh tuấn cao ráo đi tới, chợt nhìn một cái, phảng phất là một Thiên vương cao cấp sao sáng xuất hiện, nhưng cẩn thận nhìn một chút, đường nét hoàn mỹ tinh xảo khiến cho nhân viên lễ tân hung hãn run lên một cái.
Người đàn ông khiến tất cả những người phụ nữ nước Nguyệt Hàn phải si mê dù chỉ được thấy qua ti vi nhiều lần
"Cậu... Cậu cả... "
Con mẹ nó, Cậu cả làm sao lại cắt kiểu tóc này cơ chứ, thật là đẹp trai chết đi được mà.
Cậu cả tới nơi này làm gì, sẽ không phải là muốn cùng các chủ tịch của mình làm thủ tục ly dị chứ.
ô ô, không muốn a.
“Cậu cả Hoắc, anh đây là... "Nữ nhân viên lễ tân thận trọng hỏi thăm.
“Không nhìn thấy?” Hoắc Anh Tuấn đưa lên hộp cơm đang cầm trong tay: “Tới đưa cơm cho vợ tôi"
Nữ nhân viên lễ tân hóa đá.
Không phải nói muốn ly dị sao.
Làm sao mà Cậu cả Hoắc lại tự mình chạy đến cửa đưa cơm.
“Cô ấy ở đâu?” Hoắc Anh Tuấn nhếch lên chân mày anh tuấn.
Nữ nhân viên lễ tân suýt chút nữa thì si mê: “Về cái này... Hẳn đi đến phòng ăn chung rồi"
Hoắc Anh Tuấn một đường thông suốt không trở ngại đi đến phòng ăn. Đây là lần đầu tiên anh tới tập đoàn Hồng Nhân.
Rất nhanh ở trong phòng ăn nhìn thấy được bóng người của Khương Tuyết Nhu, thật sự là quá bắt mắt, âu phục sang trọng ôm vóc người xinh đẹp, mái tóc dài thả ở một bên, chỉ nhìn một mặt bên, không khỏi cảm thấy giống như một mỹ nhân hạ phàm.
Bên cạnh cô còn tụ tập mấy vị quản lý cấp cao, cũng không biết đám người bọn họ đang nói chuyện gì, bầu không khí khá hòa thuận, chuyện trò vui vẻ.
Hoắc Anh Tuấn lông mi dài rũ xuống.
Đôi chân dài bước đi tới.
Khương Tuyết Nhu đang cùng những vị quản lý cấp cao thẩm định giá nhà, đột nhiên cảm thấy chung quanh yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn sau lưng cô.
Phụ nữ là một dáng vẻ si mê, đàn ông lại là một dáng vẻ sợ hãi, cùng tôn kính. .
Truyện Điền VănTrong lòng cô lộp bộp, đối mặt lại với khuôn mặt dễ nhìn của Hoắc Anh Tuấn.
“Cục cưng, anh làm cho em hộp cơm tình yêu” Hoắc Anh Tuấn giọng ôn nhu cưng chìu thật là có thể chắt ra nước.
Khương Tuyết Nhu cau mày, đang muốn mở miệng.
| Khoa trương nhất là người phụ trách phòng ăn cũng chạy đến: "Thức ăn ở phòng ăn chúng ta khẳng định là làm ăn không ngon bằng Cậu cả Hoắc làm, chủ tịch Khương, cô chớ phụ lòng tâm ý của Cậu cả Hoắc"
Khương Tuyết Nhu: ".."
Những người này rốt cuộc là nhân viên của mình hay là của Hoắc Anh Tuấn.
“Đi thôi” Hoắc Anh Tuấn ôm nàng cô, thấp giọng ở bên tai cô nhỏ nhẹ: “Em cũng không đến nỗi muốn nhiều con mắt trừng trừng nhìn chúng ta ồn ào chứ".
Khương Tuyết Nhu không nói, không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi cùng anh.
Sau khi đóng cửa, cô ôm ngực, đang muốn mở miệng, Hoắc Anh Tuấn đã mở ra hộp cơm, hộp cơm có bốn tầng, tầng thứ nhất là tôm chiên cùng rau cải, tầng thứ hai là cháo gà, tầng thứ ba làm bằng thiết đựng trái cây lạnh, tầng thứ bốn bày cơm được nặn thành hình hai đầu người giống như một nam một nữ, tóc cùng lỗ mũi là dùng rong biển đính lên, bên cạnh để trứng gà, củ cà rốt đỏ, cây bắp, thật là nghệ thuật mãn nhãn.
“Cục cưng, cái này là em, cái này là anh"Hoắc Anh Tuấn chỉ phần nằm cơm được nặn hình cái đầu nói.
- ----------------------