Mười hai giờ rưỡi, xe nhỏ lái vào bên trong biệt thự.

Tống Dung Đức với Quý Tử Uyên ở cửa chờ đã lâu, chẳng qua là khi ghế phía sau bị đẩy ra, lúc Nhạc Thanh Tuyền từ bên trong đi ra, hai người đều ngây người mấy giây, nhất là Tống Dung Đức, đôi con người hung hăng co rút nhanh chóng đứng lên. "Hạ Thu... Không đúng, Hạ Thu cũng dễ nhìn hơn.” Sau khi Tổng Dung Đức kích động một hồi, cũng bình tĩnh lại. “Anh cũng biết chị họ tôi sao, tôi là em họ của chị Hạ Thu” Nhạc Hạ Tuyền cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Tống Dung Đức hốc mắt đỏ au, nhưng rất nhanh mở ra cặp mắt: “Cô là em gái của Hạ Thu, sau này sẽ là em gái của tôi." "Lão Hoắc, chuyện gì xảy ra?” Quý Tử Uyên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn. “Cô ấy là hộ lý bệnh viện đưa tới chăm sóc tôi.” Hoắc

Anh Tuấn nhàn nhạt giải thích. “Là như vậy. Quý Tử Uyên gật đầu một cái: “Cô ấy chăm sóc cậu như thế nào, khả hơn chút nào không?"

Nhạc Hạ Tuyền vừa nghe khẩn trương nhìn Hoắc Anh Tuấn. "Đừng lo lắng. Tổng Dung Đức sờ đầu hạt dưa của cô một cái: “Tôi chắc chắn sẽ không để cho lão Hoắc đổi người."

Nhạc Hạ Tuyền ngẩng đầu hướng anh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nếu như tôi chăm sóc không tốt, tự nhiên sẽ muốn đổi tới người khác ưu tú hơn tôi, bệnh tình là không thể trễ nãi." "Tạm được.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái, dẫn đầu đi vào trong.

Quý Tử Uyên hạ thấp giọng hỏi: "Ai da, cậu giữ người như vậy ở bên người, sẽ không phải là còn chưa quên được Hạ Thu đấy chứ." "Suy nghĩ nhiều, cậu quên là tôi trước kia bệnh là làm sao được chữa lành?” Hoắc Anh Tuấn mặt lộ không biết làm sao: “Bác sĩ nói qua, bệnh của tôi đến từ bóng mờ tuổi thơ, mà Hạ Thu là ánh mặt trời tuổi thơ duy nhất của tôi, thấy người này có mấy phần giống cô ấy, có lẽ có thể khiến cho tôi mau sớm khỏe, quả thật, tôi gần đây trạng thái cũng không tệ lắm." "Nhưng mà cậu không sợ Khương Tuyết Nhu sẽ biết... “Cô ấy sẽ không biết, chỉ cần các người không nói:”Hoắc Anh Tuấn cảnh cáo nhìn anh ta một cái: "Bảo cái miệng của Dung Đức ngậm chặt một chút."

Quý Tử Uyên nhíu mày một cái, nghĩ đến Hạ Thu đã chết, cũng không có nói gì nữa: "Đúng rồi, nghe nói cậu gần đây có nhằm vào nhà họ Nhạc?"

"Không thể nói nhằm vào, chẳng qua là dạy dỗ một chút mà thôi, làm sao, cậu sẽ không đau lòng vì Nhạc Tiêu Nhi chứ"Hoắc Anh Tuấn nghiền ngẫm liếc nhìn anh ta một cái. “Tôi đau lòng vì cô ta?”

Quý Tử Uyên giống như là nghe được truyện cười vậy: “Cậu chưa tỉnh ngủ sao, đời này tôi hối hận nhất chính là đã từngqua lại với cái loại nữ nhân lòng dạ ác độc đó."

"Vậy thì tốt."

Buổi chiều bốn giờ rưỡi.

Khương Tuyết Nhu ngồi xe đi đến biệt thự.

Xe lái đến nửa đường, Khương Tuyết Nhu thấy ven đường có một chiếc Lamborghini màu trắng một nửa bánh xe cắm ở trong hố bùn ven đường, một cô gái trẻ tuổi đứng ở ven đường, người phụ nữ mặc váy đầm dài màu đỏ bên ngoài phối với một áo khoác da ngắn màu đen, vóc người cao gầy dáng vẻ thướt tha. "Dừng xe.Khương Tuyết Nhu ra lệnh.

Kiều Vỹ nhìn người phụ nữ kia một cái, cau mày: "Cô Khương, chúng ta cũng không cần xen vào việc của người khác đâu." "Bây giờ trời sắp tối rồi, để cho một người phụ nữ xinh đẹp ở lại nơi này không quá an toàn”Khương Tuyết Nhu đẩy cửa xe ra đi xuống: "Có cần giúp không?"

Cô gái trẻ tuổi xoay người lại, lúc thấy Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút. lúc cũng ngơ ngẩn, nữ nhân trước mặt mái tóc dài thẳng tắp, xinh đẹp như thiên nga vậy, da thì trắng như tuyết, chẳng những vóc người cực đẹp, mà đến ngũ quan cũng xinh xắn và đẹp lạnh lùng vô cùng, trên người tản ra khí chất mạnh mẽ.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play