Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn xem thường: “Làm việc chung với tôi lâu như vậy, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vậy cậu ta cũng không cần tiếp tục cùng tôi lăn lộn nữa."
Ngôn Minh Hạo với Quý Tử Uyên đồng thời ngậm miệng, dù sao thì là vợ anh vẫn là lợi hại nhất trâu bò nhất, là đại công thần, ai cũng không so bằng.
Buổi họp báo kéo dài ba giờ.
Sau khi kết thúc, Khương Tuyết Nhu lên xe trở về biệt thự Hải Tân.
Tài xế mở cửa xe, cô đi xuống xe, Hoắc Anh Tuấn đang bơi lội bên cạnh hồ nước trên cỏ, mặc trên người áo sơ mi trắng, phía dưới mặc một chiếc quần thường mềm nhũn, áo sơ mi không có được nhét vào bên trong quần, tỏ ra tùy hứng buông xuống.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua, áo sơ mi trên người anhcũng rũ xuống, trên trán những ngọn tóc đen lười biếng thổi tung bay.
Chợt nhìn một cái, tựa như trẻ hơn mười tuổi, có chút giống như thời kỳ Hoắc Anh Tuấnở thời đại học, thuần khiết, sạch sẻ, chẳng qua là, màu da tái nhợt đi khá nhiều.
Cô từng bước một đi tới trước mặt anh, nâng lên lông mi thật dài: "Thật xin lỗi, em ở trước mặt công chúng thừa nhận bệnh án của anh, anh có thể đừng trách em hay không?" Hoắc Anh Tuấn xoa xoa tóc cô, đem cô ôm vào trong ngực: "Người phụ nữ của anh càng ngày càng trở nên ưu tú" "Anh... Không tức giận?”Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc: "Em cho là anh sẽ để ý bệnh tình bị người khác biết" "Chỉ cần em không rời bỏ anh, thì anh cũng sẽ không để ý. Hoắc Anh Tuấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, tròng mắt đen bình tĩnh nhìn cô: "Em thật sự nguyện ý ở lại bên anh, giúp anh chữa bệnh?" "Ừ"Khương Tuyết Nhu kiên định gật đầu một cái. "Nhưng mà anh không xác định tôi lúc nào mới có thể trị hết, có lẽ cả đời cũng không trị hết, hơn nữa anh đã từng làm em bị tổn thương, có lúc anh sợ anh sẽ không khống chế được mình”Hoắc Anh Tuấn trong mắt bỗng nhiên toát ra một tia nóng nảy cùng thống khổ. "Anh Tuấn, chỉ cần anh đồng ý chữa, em liền sẽ không bỏ rơi anh"Khương Tuyết Nhu cắn cắn môi, giống như là quyết định vậy: "Chúng ta sinh một đứa bé đi."
Hoắc Anh Tuấn chấn động một cái: "Em trước không phải là không muốn muốn?" "Em đã cùng với Quý Thiếu gia thương lượng qua bệnh tình của anh, Anh Tuấn, nội tâm anh thật ra thì rất muốn có một cái nhà, có đứa trẻ, chúng ta hai người một nhà mới thật sự hoàn mỹ"Khương Tuyết Nhu ngửa đầu, ánh mắt ôn nhu: “Em tin tưởng sau khi có con, có thể khiến cho anh dần dần quên mất những thứ tuổi thơ thống khổ kia" "Cục cưng, cảm ơn em."
Hoắc Anh Tuấn dùng sức ôm chặt cô, đôi mắt nhẹ nhàng khép hờ: "Vậy... Chúng ta bây giờ đi sinh con?"
Khương Tuyết Nhu xấu hổ ở ngang hông anh nhéo một cái: "Ban ngày ban mặt, anh có xấu hổ hay không, em còn chưa có ăn cơm trưa, tránh ra "Vậy ăn cơm trưa xong thì sinh con?" "Hoắc Anh Tuấn, anh xong chưa, em tối hôm qua đã thức cả một đêm nghiên cứu số liệu, em rất mệt mỏi."
Khương Tuyết Nhu giả bộ tức giận trợn mắt nhìn anh một cái. Uy "Vợ cực khổ rồi”Hoắc Anh Tuấn miệng đầy đau lòng nói.
"Cô chủ, để tôi đi” Dì Tần không hiểu hai người là thế nào, xoay người đi bới cơm. Nhớ"Di Tần, tôi không muốn, đây là thú vui của hai. vợ chồng chúng tôi”Khương Tuyết Nhu hai tay chống đỡ cằm, một đôi đôi mắt to sáng ngời hơi có vẻ nghịch ngợm nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn bị cô nhìn đến trái tim cũng hóa đá: "Được, anh đi."
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT