Giang Quý Dươnglần đầu tiên gặp lại bỗng nhiên có cảm giác mình sắp không bắt được cô ấy.
"Được rồi, có vẻ như cậu đã gặp được Giang Quý Dương" Bên đầu bên kia điện thoại, Khương Tuyết Nhu cười khổ một tiếng: "Anh ta hôm qua tới tìm tớ, các người nói chuyện một chút đi."
"... Tốt" Lâm Minh Kiều cũng dần dần khôi phục tỉnh táo, ngẩng đầu, dùng một ánh mắt đã lâu không gặp đối mặt với bạn trai cũ.
"Minh Kiều, tại sao em tới Kinh Đô làm việc cũng không nói cho anh một tiếng." Giang Quý Dương Cười khổ nhìn cô: "Em đem số điện thoại, mạng xã hội toàn bộ che giấu, náo loạn lâu như vậy, cơn giận còn chưa tan sao."
"Loạn?" Lâm Minh Kiều lòng lãnh khốc, đã qua lâu như vậy, anh ta còn tưởng rằng mình giống như trước đây tính khí náo loạn, chỉ cần hò hét liền có thể cho qua chuyện sao.
"Được, anh thừa nhận lần đó là anh không đúng, anh tỉnh lại, đã qua lâu như vậy, em đừng tức giận nữa, chúng ta trở lại Thanh Đồng, anh đi tới trước cửa nói xin lỗi với bố mẹ em, chúng ta lập tức kết hôn." Giang Quý Dương Cầm tay cô.
Mấy ngày nay không có cô tồn tại bên cạnh, anh ta thật rất không có quen.
Trước kia ngại nói yêu đương phiền toái, công việc còn nhiều bề bộn vẫn luôn nghĩ là cô sẽ hiểu cho mình. Nhưng sau khi cô rời đi, có lúc rảnh rỗi nhưng cảm giác cả người cũng trống rỗng, không nói ra được.
Anh ta thừa nhận, trước kia là không có quý trọng cô thật tốt, luôn cho là cô sẽ một mực ở bên cạnh mình, cho nên đối với cô có nhiều coi thường.
Anh ta sau này sẽ không.
"Tôi sẽ không trở về" Lâm Minh Kiều không nhúc nhích: "Tôi đang làm ở tập đoàn Âu Lam Phương, tiền đề phát triển rất tốt."
Giang Quý Dương ngớ ngẩn: "Em trước kia ở Thanh Đồng công việc không phải cũng phát triển tốt sao?"
IF
Lâm Minh Kiều đột nhiên nghĩ đến, anh trước kia rốt cuộc cũng không có quan tâm cô nhiều: "Giang Quý Dương, tôi trước kia là vì anh nên mới ở lại Thanh Đồng, tôi bây giờ muốn tiền đồ, tôi còn trẻ tuổi xinh đẹp, tôi muốn đi ra ngoài để phát triển bản thân, tôi không nghĩ sẽ kết hôn, tôi tại sao phải sớm như vậy tiến vào nấm mộ hôn nhân"
"Em đừng có làm loạn nữa có được hay không, em trước kia muốn nhất chính là gả cho anh... "
"Tôi bây giờ không nghĩ là sẽ gả cho anh." Lâm Minh Kiều cắt đứt lời anh ta: "Quý Dương, năm ngoái lúc chúng ta chia tay, tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, chúng ta kết thúc, tôi không phải nói đùa, anh đừng tới tìm tôi nữa."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Giang Quý Dương ngẩn ngơ, đuổi theo, bắt lấy tay cô: "Minh Kiều, anh không tin, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, vô số lần chia rồi lại hợp, làm sao có thể nói chia tay thì liền chia tay, anh thề, anh thật không thường Tân Giai Linh... "
"Vậy anh có thể đồng ý với tôi vĩnh viễn cũng không liên lạc với cô ta được hay không, trừ phi cô ta chết, anh sẽ đi tham gia tang lễ của cô ta, anh có thể gọi điện thoại cho cô ta bây giờ luôn được không, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng." Lâm Minh Kiều vững vàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta.
Giang Quý Dương khó tin: "Em không phải là bất chấp lý lẽ như vậy sao, anh nhiều nhất là đồng ý với em sau này bớt liên lạc với cô ấy, cũng sẽ để cho cô ấy mau sớm tìm bạn trai..."
"Được rồi, mỗi lần đều nói như vậy, tôi không nghĩ sẽ nghe anh nói nhảm nữa."
Lâm Minh Kiều cực kỳ không nhịn được.
"Em sao lại ép anh?"
Giang Quý Dương phiền lòng lôi kéo cô, chính là không chịu buông tay: "Minh Kiều, em có chừng mực thôi. Em có biết là hai ngày nay anh luôn ở dưới lầu tập đoàn Hồng Nhân chờ em không, làm trễ nãi bao nhiêu chuyện công ty của anh."
"Anh không biết nói chuyện thì im miệng." Lâm Minh Kiều nghe nổi giận trong bụng.
Cứ muốn như đoạt bạn gái về như trước sao, thật là giống như là bố thí vậy.
"Trước kia em không phải như vậy, có phải là bị Khương Tuyết Nhu dựt giây hay không, tại sao em luôn là phải nghe cô ta, cô ta tới Kinh Đô em cũng đi theo tới Kinh Đô, cô ta bây giờ đã kết hôn, em có thể ở cùng cô ta cả đời sao" Giang Quý Dương tức giận bật thốt lên.
Lâm Minh Kiều thiếu chút nữa đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết. Nếu như không phải là ở nơi công cộng, cô hận không thể cởi giày ra đánh anh ta được.
Đang nói xong Tống Dung Đức mới từ trong tòa nhà ung dung đi ra, đúng dịp thấy một màn này.
Cái này được lắm.
Trước kia cảm thấy người phụ nữ này miệng đầy lời nói dối, nói chuyện khó nghe cũng được đi, bây giờ còn ở giữa đường phố cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo, nhìn một cái thì chính là bạn trai.
Vừa vặn lần trước cô ta nhục mạ mình, rốt cuộc đã có cơ hội để có thể báo thù.
Anh khóe miệng nhếch lên một vẻ tà khí, đi nhanh tới: "Tiểu bảo bối, anh ta là ai"
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT