Sau khi sắp xếp cho Diệp Gia Thanh xong, đám người ông cụ Diệp chờ ở bên ngoài phòng bệnh, vừa vặn gặp Hoắc Anh Tuấn đang chạy tới.
"Cậu cả Hoắc Hoắc... " Nghĩ tới tương lại tiền đề phát triển Hoắc Anh Tuấn, ông cụ Diệp liền vội vàng tiến lên bắt tay.
"Ông cụ Diệp, ông khỏe chứ ạ, con đã nghe Tử Uyên nói đến bệnh tình của bố, con nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi nhất đến trị liệu cho ông ấy" Hoắc Anh Tuấn giọng nói có thái độ cung kính với người lớn, so với lần trước anh cùng đi với Diệp Minh Ngọc tới tham gia lễ mừng thọ của ông thái độ hoàn toàn khác nhau.
"Khổ cực cho con." Ông cụ Diệp sâu đậm nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, nhìn ra được, Hoắc Anh Tuấn đối với đứa cháu gái này của mình là hết sức để ý.
Xem ra sau này vẫn phải đối tốt với Khương Tuyết Nhu một chút.
Dù sao thì Diệp Gia Thanh xảy ra chuyện, nhà họ Diệp gia không có núi dựa, vẫn là phải trông cậy vào đứa cháu rể này.
Ông suy nghĩ một chút, quay đầu đối với Khương Tuyết Nhu nói: "Con cũng đừng quá buồn bã đau lòng nhiều, còn trẻ, nên đi đường phải đi, sau này có thể thường tới nhà họ Diệp hỏi thăm ông nội với bà nội một chút, nếu như muốn vào tập đoàn Diệp thị, thì có thể tùy lúc nói với chúng ta."
Khương Tuyết Nhu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sáng tỏ, người của nhà họ Diệp gia thật đúng là... Cơ hội.
"Ông nội, ông làm sao có thể đồng ý chị ta vào Diệp thị" Diệp Minh Ngọc thét đến chói tai, hoàn toàn không thể đồng ý.
"Được rồi, nó dù sao cũng là chị con, sau này cũng có thể giúp đỡ con một chút." Ông cụ Diệp nói xong liền cùng phu nhân rời đi.
Diệp Minh Ngọc không cam lòng dậm chân một cái, quay đầu muốn trừng Khương Tuyết Nhu, nhưng lại thấy gương mặt anh tuấn chói mắt của Hoắc Anh Tuấn, tim cô bỗng nhiên giật mình: "Cậu cả Hoắc Hoắc... "
Hoắc Anh Tuấn căn bản không nhìn cô ta, đi tới ôm eo Khương Tuyết Nhu, êm ái an ủi: "Đừng quá đau buồn, sau này có anh"
Hoắc Anh Tuấn cho tới bây giờ cũng không có đối với cô ôn nhu như vậy.
Bây giờ Sở Văn Khiêm mặc dù đối tốt với cô ta, nhưng anh ta vẫn là không có thông minh như Cậu cả Hoắc Hoắc, càng không có đẹp trai như Cậu cả Hoắc Hoắc vậy.
Cô ta thống hận cắn môi, giận đùng đùng nói: "Khương Tuyết Nhu, cô khoan đắc ý, ông nội tôi chẳng qua là nhìn mặt mũi Cậu cả Hoắc Hoắc, nếu không chị vĩnh viễn cũng không có biện pháp vào nhà họ Diệp chúng ta".
Khương Tuyết Nhu không có tâm tình: "Diệp Minh Ngọc, tôi thật thất vọng với cô, bố bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, đứa con gái như cô còn có tâm tư ghen"
"Chị quản tôi sao?" Diệp Minh Ngọc cười nhạt: "Tôi nói cho cô biết, trong lòng Cậu cả Hoắc vĩnh viễn cũng chỉ có một người, người kia thì cô vĩnh viễn không cách nào..."
"Diệp Minh Ngọc" Hoắc Anh Tuấn nghiêm nghị cắt đứt lời cô ta, một đôi mắt toát ra sự cảnh cáo lạnh lẽo cho tới bây giờ chưa từng có: "Nếu như cô dám nói loạn một câu nữa, tôi sẽ để cho cô hối hận đầu lưỡi quá dài"
"Cậu cả Hoắc, tâm tình Minh Ngọc không tốt, nói càn" Vệ Phương Nghi nhận ra được Hoắc Anh Tuấn thật tức giận, lập tức lối | kéo Diệp Minh Ngọc đi ra ngoài.
"Cậu cả Hoắc, anh không để cho tôi nói, nhà giàu có ở Kinh Đô người người đều biết, Khương Tuyết Nhu sớm muộn sẽ biết... " Diệp Minh Ngọc không cam lòng thanh âm xa xa từ trên hành lang truyền vào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có âm thanh của máy tâm điện.
Hoắc Anh Tuấn lo âu khẩn trương nhìn về phía người phụ nữ kia, lại thấy Khương Tuyết Nhu thần thái bình tĩnh đang chườm khăn bằng nước nóng lau mặt cho Diệp Gia Thanh, từ đầu đến cuối, những lời Diệp Minh Ngọc mới vừa nói đó cũng không liên quan đến cô.
"Cục cưng, lời của Diệp Minh Ngọc đó em chớ... "
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT