*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thật ra thì tôi cũng không quan tâm lắm, tôi là dựa vào bản lĩnh của mình để kinh doanh công ty, cũng không phải là dựa vào mặt" Khương Tuyết Nhu mở miệng trêu ghẹo: "Được rồi, tiếp theo hãy báo cáo một chút về các vấn đề liên quan tới các nơi đang tiến hành xây dựng các hạng mục..."

Một giờ sau, hội nghị kết thúc.

Khương Tuyết Nhu trở lại phòng làm việc, trên bàn bày kín rất nhiều thiệp mời, Khương Tuyết Nhu cầm lên nhìn một cái, là thư mời của Diệp Minh Ngọc và Sở Văn Khiêm, ngày mai ở khách sạn Bắc Châu cử hành buổi lễ đính hôn.

Diệp Minh Ngọc lại cố tình phát thư mời cho mình, là có ý gì?

Đang suy nghĩ, thì một số điện thoại xa lạ gọi tới: "Chị, thấy thư mời của tôi rồi sao."

"Đừng gọi tôi là chị, tôi không có cái loại em gái lại đi quyến rũ chồng tôi như cô" Khương Tuyết Nhu bây giờ có giấy đăng kí kết hôn, đối mặt với Diệp Minh Ngọc cũng là có lý chẳng sợ.

"Chị có biết xấu hổ hay không, rốt cuộc thì ai mới là người thứ ba."

Diệp Minh Ngọc bị kích thích lộ vẻ nổi đóa, cô hít sâu một cái: "Được, tôi bây giờ rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc, dù sao đi nữa thì chị cũng là con gái của bố, chúng ta có quan hệ máu mủ là điều không thay đổi được, em gái làm lễ đính hôn, tôi tin tưởng chị nhất định sẽ tới tham gia".

"Nếu cô đã hạ mình mời, vậy thì tôi nhất định tới"

Diệp Minh Ngọc cũng không nghĩ tới cô sẽ thoải mái mà đồng ý như vậy, ngẩn người: "Hoan nghênh vô cùng, đúng rồi, nghe nói khuôn mặt của chị bị hủy, chị, nhớ ngày mai phải đeo thêm cái khăn che mặt, chớ khiến cho khách của tôi bị dọa sợ, chị nhớ đó".

Nói xong cô ta cười khẽ ngắt cuộc điện thoại.

Khương Tuyết Nhu coi như là đã biết, đây là bảo cô đi để cho bọn họ đùa cợt đây mà.

Nhưng mà, đối với người cô không quan tâm, thì cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mặt mình.

Ngày mai, để xem ai đùa cợt ai đi.

Sau khi tan việc, Kiều Vỹ lái xe tới đón cô.

"Cậu cả Hoắc tối nay làm thêm giờ, cho nên không có thời gian tới đón cô."

Sau khi cô ngồi lên phía sau, Kiều Vỹ chủ động giải thích cho cô một câu.

Khương Tuyết Nhu sững sốt một chút, rõ ràng là sau khi Hoắc Anh Tuấn bị bãi nhiệm chức vị tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, khẳng định còn có các mối đầu tư khác, nhưng cô đối với công việc bây giờ của anh thật là không biết một chút gì cả.

"Công ty của anh ấy tên gì?". Kiều Vỹ ánh mắt khẽ nhúc nhích, im lặng hồi lâu.

"Không muốn nói cũng được." Khương Tuyết Nhu trề môi: "Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Ngoài miệng nói lời lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ là trong khoảng thời gian nằm viện đó, anh ôn nhu tỏ tình với cô khiến cho trong lòng bằng đá của cô đã bị hòa tan, sau khi biết được hai người không ly dị, cô thật giống như lại không khống chế được mà đối với anh có chút mong đợi.

Phụ nữ mà, có lúc chính là không chịu thua kém như vậy.

Bởi vì người ta đối với cô lời ngon tiếng ngọt một chút, liền sẽ cảm thấy mình cùng người ta có chút tình cảm.



Quan trọng đến mức ngay cả tên công ty cũng phải lấy tên cô ta.

Mặc dù đó đã là người chết, nhưng Khương Tuyết Nhu cảm thấy ngực mình như bị chặn lại.

"Cái tên của công ty đó gọi là Ánh Hạ." Kiều Vỹ giải thích: "Nhưng mà công ty đã thành lập được năm năm, lúc ấy Cậu cả Hoắc còn chưa biết đến cô, tôi nghĩ nếu như bây giờ cậu ấy muốn thành lập công ty mới, thì cậu ấy tuyệt đối sẽ không lấy cái tên này"

"Tôi biết." Khương Tuyết Nhu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ánh Hạ....

Nhạc Hạ Thu, trong tên Hoắc Anh Tuấn mang thêm một chữ Anh, cho nên kêu thành Ánh Hạ, cái tên thật là dễ nghe biết bao nhiêu.

Nếu như cái người tên là Nhạc Hạ Thu đó còn sống, trong lòng anh nhất định không có vị trí dành cho cô.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play