*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Được rồi, tôi nói thật với em" Hoắc Anh Tuấn nắm cô cô buông xuống phía dưới: "Thật ra thì tôi sẽ cùng tiếp xúc với Diệp Minh Ngọc, thuần túy là bởi vì dáng dấp cô ta có chút giống như em, tôi thừa nhận, sau khi trở về từ Thanh Đồng, tôi không buông em xuống được."

Tôi không buông em xuống được....

Sáu chữ, Khương Tuyết Nhu đột nhiên cảm thấy đây là lần đầu tiên cô tới Kinh Đô, một cầu duy nhất từ trong miệng anh nói ra chạm đến trái tim cô một cách tự nhiên nhất, chỉ một câu nói.

Nhịp tim cô đập loạn dần.

Thời điểm lần đầu tiên thấy Diệp Minh Ngọc, cô cũng cảm thấy Diệp Minh Ngọc cũng có chút giống với mình.

Nhưng không nghĩ tới đây là lý do anh đến gần Diệp Minh Ngọc.

Dẫu sao, thời điểm anh rời khỏi Thanh Đồng quá kiên quyết.

Sự không tin tưởng của anh cũng để lại cho cô vết thương rất sâu.

"Anh vốn suy nghĩ là nếu em không có yêu anh, đến gần anh lúc ấy cũng thuần túy chỉ là vì lừa dối anh, vậy thì cưới một người phụ nữ có dáng dấp không sai biệt lắm với em, nhưng không nghĩ tới em là chị em cùng cha khác mẹ của cô ta."

Hoắc Anh Tuấn ánh mắt phức tạp mấy phần: "Từ sau khi ở nhà họ Diệp gặp em, anh căn bản không muốn nghĩ tới sẽ cùng Diệp Minh Ngọc như thế nào đó."

"Vậy mà anh còn luôn tới biệt thự nhà họ Diệp để chăm sóc cô ta, đúng rồi, lần trước khi tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh, anh quên lúc ấy anh che chở cho cô ta phách lối biết bao nhiêu" Nhớ tới sự kiện kia, Khương Tuyết Nhu liền hận đến nghiến răng: "Tôi không cảm thấy anh có quan tâm đến tôi, ngược lại là bị anh làm nhục nhã vô số lần không đếm xuể"

Hoắc Anh Tuấn âm dương quái khí liếc cô một cái: "Nếu không phải là bởi vì muốn gặp em, em cho là anh sẽ đi tham gia mấy cái bữa tiệc sinh nhật ấy sao, em ngược lại thì tốt rồi, đã mang Lương Duy Phong đến gặp người lớn trong nhà, em một chút cũng không nghĩ tới anh, chẳng lẽ còn muốn anh trơ mắt nhìn em cùng Lương Duy Phong cùng với anh ngồi chung một bàn nhìn em khoe ân ái?"

Khương Tuyết Nhu nghe anh trả đũa còn có thể có hình dáng có lý chẳng sợ, thật là buồn rầu chết: "Chẳng lẽ anh không có ở trước mặt tôi khoe ân ái?"

"Anh khoe ân ái em có quan tâm sao?" Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, chất vấn cô.

"... Tôi mới không quan tâm" Khương Tuyết Nhu quay mặt sang một bên.

Hoắc Anh Tuấn tức giận nghiến răng, nhưng nhìn bộ dáng này của cô lại quả thực không có biện pháp đáp trả, không thể làm gì khác hơn là đem cô kéo vào trong ngực, ôm thật chặt: "Em không tỏ ra quan tâm anh, Tuyết Nhu, anh biết em là hận anh, anh có thể làm sao đây, anh cảm thấy em như đùa bỡn anh, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không bỏ được em, anh đã bị trúng một loại độc tên là Khương Tuyết Nhu"

Anh càng nói càng não nề, cúi đầu cắn một cái ở môi cô, trong nụ hôn kia mang não nề, mang vội vàng, còn có... Ôn nhu.

Khương Tuyết Nhu vẫn luôn rất bài xích anh như trước.

Nhưng chẳng biết tại sao, giữa hai người thật giống như là luôn có một ngăn cách sâu đậm.

Cô đối với anh tràn đầy oán hận.

Nhưng từ sau khi anh thổ lộ toàn bộ tiếng lòng.

Cô tâm tính thiện lương giống như không phản kháng lại được nụ hôn của anh, mềm thành cây bông vải.

Không cách nào kháng cự.



Khương Tuyết Nhu nghĩ đến dì Tân đang ở trong phòng bếp, theo bản năng cầm lấy cánh tay anh, nhẹ như ruồi muỗi mở miệng: "Không muốn, dì Tần ở......"

Trả lời cô là cánh tay người đàn ông bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt, ngay sau đó, cô thấy anh đang hòa hợp bỗng nhiên trong đáy mắt thoáng qua một chỗ đau, nhưng rất ngắn.

"Anh... "

" Được, không muốn cũng không sao" Hoắc Anh Tuấn một tay chống lên thân thể: "Anh đi phòng vệ sinh một chuyến... "

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play