"Được rồi chứ?”
Vừa mới dứt lời, có đội cảnh sát từ bên ngoài tiến vào: “Tiếp nhận tố cáo, có người tới Hồng Nhân gây sự..”
Vệ Phong vừa muốn mở miệng, Khương Tuyết Nhu lập tức đẩy ra Diệp Minh Ngọc ra, viền mắt đỏ lên đi đến bên cạnh cảnh sát: "Anh cảnh sát, đám người này vừa rồi hung hăng tàn bạo tiến vào công ty của chúng tôi đập phá đồ vật, còn ném trứng vào mặt tôi.”
Diệp Minh Ngọc thét lên: “Không có, rõ ràng là cô ta mới cầm dao muốn huỷ hoại mặt tôi, các người mau đến bắt cô ta lại”
Cảnh sát nhìn qua mặt mũi Khươới Diệp Minh Ngọc ăn vận xinh đẹp không bị thương đến ngay cả một cọng lông lập tức giận dữ nói: “Đến cùng là ai hại ai, các người cho rằng tôi bị mù sao.”
"Anh cảnh sát, anh nhỏ giọng một chút, vị này là thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp, vị kia là Vệ Phong của nhà họ Vệ, nghe nói quen biết không ít thành phần đầu đường xó chợ” Khương Tuyết Nhu vội vã cuống cuồng nói.
Vệ Phong vênh vang đắc ý đã quen, sau khi nghe lập tức hừ một tiếng: “Các người ở khu nào, tôi biết cục trưởng của các người”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc chớp mắt: “Thật không ngờ thời đại này lưu manh trên đường còn quen biết cả cục trưởng cục cảnh sát, đúng là khó thấy”.
Viên cảnh sát căng thẳng trong lòng, vội vàng mắng Vệ Phong: “Cục trưởng của chúng tôi mới không biết loại người như các anh, mặc kệ các người là ai, dám ở đây gây chuyện, lập tức giải đi”
Rất nhanh, cảnh sát đưa toàn bộ đám người Vệ Phong rời đi.
"Anh cảnh sát, thật sự cảm ơn các anh, may mắn mà có các anh mới có thể giúp chúng tôi được an toàn, tôi đảm bảo chiều nay liền trao tặng cờ thi đua” Khương Tuyết Nhu cảm động tiên cảnh sát kia tới cửa.
Kiều Vỹ khi đến vừa vặn chứng kiến cảnh này, bất đắc dĩ gọi điện báo cho Hoắc Anh Tuấn
Hoắc Anh Tuấn sau khi nghe chuyện xong tâm tình vui vẻ mỉm cười.
Anh yêu thích nhất chính là bộ dáng giảo hoạt này của cô: “Đi lên chào hỏi một tiếng, những người kia nhốt thêm mấy ngày, nhất là người cầm trứng ném vào Khương Tuyết Nhu, cho cô ta ăn thêm mấy quả trứng thôi.”
Kiều Vỹ âm thầm nhắc nhở: “Cậu cả, cô gái đó là thiên kim nhà họ Hà...”
“Nhà họ Hà là cái thứ gì”.
Sau lời mắng mỏ ngạo mạn, Kiều Vỹ nghe thấy tiếng cúp máy.
Sau khi cảnh sát rời đi.
Khương Tuyết Nhu đột nhiên nhận thấy mặt mình càng ngày càng đau, không thể làm gì khác liền lái xe tới bệnh viện một chuyến.
“Diệp Minh Ngọc?” Quý Tử Uyên nhìn bóng lưng lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu, trong lòng chậc chậc mấy tiếng, Hoắc Anh Tuấn thật sự không được rồi, người phụ nữ tốt càng ết sao, Anh Tuấn thật sự không thích Diệp Minh Ngọc, cậu ấy vì muốn cưới cô mà đã bị bãi nhiệm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị.”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc một hồi. Hoắc Anh Tuấn không phải là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thì sao? Sao có thể như thế.