*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Minh Ngọc rùng mình một cái, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cả Hoắc, em sẽ không chia tay với anh, lúc đầu chính anh là người chủ động với em"
“Được thôi, vậy chúng ta từ từ chơi” Hoắc Anh Tuấn hất cô ra, quay người đi vào trong xe.
Diệp Minh Ngọc nhìn chiếc xe của anh đi xa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn và sợ hãi, bây giờ cô và Vệ Phương Nghi còn có thể có được chỗ đứng trong nhà họ Diệp là do cô có nhà họ Hoắc chống lưng, vậy nên đến nay Diệp Gia Thanh mới đối với hai mẹ con cô nể mặt khách khí. Cô tuyệt đối không thể để mất Hoắc Anh Tuấn.
Chắc chắn là đằng sau lưng Hoắc Anh Tuấn có con hồ ly tinh xúi giục, cô nhất định phải bắt được con hồ ly tinh đó, làm cho cô ta sống không bằng chết. Quay lại truyện t amlin h nha!
Trong xe, Hoắc Anh Tuấn gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu: “Em đang làm gì vậy, anh đang trên đường trở về."
“Tôi vẫn đang tăng ca ở công ty” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, không phải anh ta nói không về sao.
“Sao lại tăng ca muộn như vậy” Hoắc Anh Tuấn không vui nói. “Chờ chút, anh đến đón em”
III
Khương Tuyết Nhu nhìn điện thoại, cảm thấy có chút chán ghét.
Cô thực sự ghét việc anh đến tìm lại mình sau khi hẹn hò với Diệp Minh Ngọc.
Nửa giờ sau, xe thể thao của Hoắc Anh Tuấn dừng ở tầng dưới trong công ty, Khương Tuyết Nhu lên xe.
Trong xe có mùi nước hoa nữ tính mà trước đây cô đã ngửi thấy trên người Diệp Minh Ngọc.
Cô dám chắc chắn rằng anh vừa đưa Diệp Minh Ngọc về nhà.
Anh ta không mệt khi bắt cá hai tay, cùng lúc qua lại với hai người phụ nữ sao?
“Nhìn xem anh mang gì cho em” Hoắc Anh Tuấn lấy một giỏ dâu tây từ ghế sau đặt lên đùi cô. “Anh tự tay hái ở vừa cây ăn quả của Hoắc gia. Nó rất ngọt”.
Nói xong anh nhìn vào mắt cô đầy mong đợi, lần đầu tiên anh đi lấy lòng một người phụ nữ như thế này.
Nhưng điều khiến anh thất vọng là phương Tuyết Nhu nhìn xuống giỏ dâu tây và mỉm cười, nhưng nụ cười đó dường như giống. với cười để ứng phó qua loa với anh nhiều hơn.
Cảm ơn” Khương Tuyết Nhu cầm lên quả dâu đặt ở trên cùng trong giỏ.
"Quả dâu tây này rất giống hai chúng ta phải không” Hoắc Anh Tuấn nắm chặt bàn tay trái của cô, nét dịu dàng gợn lên giữa đôi lông mày tuấn tú, bóng dáng cô phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của cô.
Khương Tuyết Nhu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và đầy từ tính của anh, khi thấy anh nghiêng đầu nhìn mình, cô nhất thời cảm. thấy mình như mất đi ý thức.
Người đàn ông này thật quyến rũ, cho dù sau khi làm chuyện kinh khủng với cô như vậy, nhưng anh dịu dàng với một người phụ nữ, vẫn sẽ khiến cô ta khó có thể tự mình thoát khỏi sự ấm áp ấy.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, tưởng rằng anh lại nổi cơn tam bành, thật ra cô rất hối hận vì biết không nên chọc anh tức giận, hậu quả cô không gánh chịu nổi.
Sau đó Hoắc Anh Tuấn khởi động xe, đưa cô trở lại chỗ ở mới.
Dì Tần rửa sạch dâu tây, Khương Tuyết Nhu ngoan ngoãn yên lặng ăn dâu tây, như lời anh nói, dâu tây rất ngọt và ngon.
Buổi tối khi đi ngủ, Hoắc Anh Tuấn ôm cô, cắn vành tai cô, nói: "Em thích ăn dâu tây, lần sau anh hái cho em"
Khương Tuyết Nhu nằm trong vòng tay anh có chút run run, rũ mắt xuống nói: "Ừm".
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT