“Hoắc Anh Tuấn, tôi muốn nói chuyện với anh” Đôi mắt đen của Khương Tuyết Nhu rơi vào trên người Hoắc Anh Tuấn, người đàn ông đút tay vào túi quần, một thân anh tuấn chói mắt, ngũ quan lạnh lùng như là đang nhìn một người xa lạ.

Người này vệ sĩ chưa từng nhìn thấy cô trước đây, chỉ nghĩ là phụ nữ bình thường đang cố hết sức thu hút sự chú ý của cậu chủ nên trực tiếp bước tới không khách khí đẩy cô ngã xuống đất.

Hoắc Anh Tuấn vô cảm nhấc đôi chân dài của mình bước lên cầu thang.

Khương Tuyết Nhu nhịn đau đứng dậy đuổi theo: "Hoắc Anh Tuấn, tôi đồng ý yêu cầu trước đây của anh, chỉ cần anh chịu buông tha cho Lương Duy Phong và công ty của anh

ấy."

Bóng người cao lớn dừng lại, Hoắc Anh Tuấn cuối cùng cũng liếc lại nhìn cô, nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười lạnh: "Tôi đề cập tới yêu cầu gì? Sao tôi lại không biết?" | Khương Tuyết Nhu sửng sốt, một lúc sau, sắc mặt của cô trắng bệch.

Cô không thể nói là đồng ý ngủ với anh, huống chi hiện tại đang đứng trước bao nhiêu người, cho dù chỉ có hai người, cô cũng không thể nói ra lời như vậy.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, đêm đó, anh dường như không yêu cầu mà chỉ cho cô cơ hội lựa chọn.

Cô cắn môi, hạ mắt xuống, giọng nói trầm thấp hèn mọn: "Cậu chủ, trước kia là tôi không hiểu chuyện, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng so đo với tôi như vậy, tôi cầu xin anh"

“Cho nên...?” Hoắc Anh Tuấn xoay người, đi xuống hai bước, dừng ở trước mặt cô, trong mắt hiện lên sự giễu cợt: “Em tưởng rằng hối hận rồi quay đầu lại nói vài câu, tôi ngủ với em thì không sao nữa à?”

Khi anh nói thẳng ra như vậy, Khương Tuyết Nhu khó chịu sắc mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa rớt nước mắt.

“Chậc chậc, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc nổi của cô, tôi thấy mà xót” Hoắc Anh Tuấn khẽ nhẹ vuốt cằm cô: “Tôi cho cô một cơ hội, lên đi”

"Ừm, nhờ sự giúp đỡ của anh, dự án vừa rồi ở Singapore mới có thể tiến triển nhanh như vậy. Thật hiếm khi anh tới Kinh đô cho nên tôi đương nhiên muốn cảm ơn anh"

| Hoắc Anh Tuấn hờ hững nháy mắt với Khương Tuyết Nhu ra hiệu "Còn không mau đi theo Tổng Giám đốc Quách?"

"Anh..." Đôi môi mỏng tái nhợt của Khương Tuyết Nhu run lên, hiển nhiên không thể tin được sự thật này.

Hoắc Anh Tuấn ghé vào lỗ tai cô, giọng nói như quỷ dị, "Không tiếp nhận được thì cút đi."

Người đàn ông nói xong liền ngồi thẳng lên ghế chủ vị, tấm lưng dài thẳng tắp khiến cho ngực của phương tuyết Nhu như có một lỗ thủng, máu tươi ùng ục chảy ra.

Trên đường đến đây, cô luôn cho rằng việc anh làm là vì trong lòng trước sau luôn có mình, anh cũng chỉ là muốn ép mình quay về bên anh.

Nhưng bây giờ tất cả những điều này làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo.

Yêu một người thật sự sẽ không nỡ hủy hoại cô ấy như thế này, đẩy cô ấy xuống vực sâu.

Lúc này, cô rất muốn rời đi, tránh xa người đàn ông này. Nhưng đi rồi thì Lương Duy Phong sẽ phải làm sao? Bị giam cả đời? Lương tâm của cô không làm được.

“Tổng Giám đốc Quách, xin chào” Cô liều mạng nở một nụ cười nhàn nhạt ngồi bên cạnh Tổng Giám đốc Quách.

“Haha, cậu cả Hoắc, cảm ơn Tổng Giám đốc Quách ôm Khương Tuyết Nhu.

Một mùi khét lẹt của thuốc lá và rượu xộc lên người, Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa nôn mửa, nhưng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play