Khương Tuyết Nhu mím môi, cô nhớ tới khẩu khí hôm qua của Hoắc Anh Tuấn lúc rời đi, có gì đó lạ lạ?
| Tổng Giám đốc Ngô cho biết: "Trước đây chúng ta đã bỏ ra đến mấy triệu đô để mua khu đất này. Nếu chúng ta không nhanh chóng bắt đầu làm việc, chuỗi vốn của công ty sẽ bị gãy mất, công ty sẽ bị kéo xuống. Đến lúc đó cô cùng tất cả các cổ đông sẽ phải đối mặt với nguy cơ ngồi tù”.
"Tôi sẽ tìm ra cách" Khương Tuyết Nhu trầm ngâm chốc lát rồi nói.
Sau cuộc họp, cô quay lại văn phòng gọi cho Hoắc Anh Tuấn lại phát hiện cô đã bị anh chặn và cho vào danh sách đen rồi.
Cô cười khổ một tiếng, có vẻ như cô thực sự đã chọc anh giận rồi.
Sau đó cô phải nhờ đến Diệp Gia Thanh, nhưng sau khi Diệp Gia Thanh nghe xong thì vô cùng kì quái: “Tuyết Nhu, con đã đắc tội với ai vậy? Lần này ngay cả bố đứng ra cũng đều không nể tình, đây tuyệt đối không phải nhà họ Vệ làm ra”. | "Con cũng không biết mình đã đắc tội ai, con sẽ suy nghĩ thêm"
Khương Tuyết Nhu mơ mơ hồ hồ cúp máy, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc để Diệp Gia Thanh bơm vốn vào. Xét cho cùng, công ty không phải của riêng Diệp Gia Thanh, hàng chục tỷ muốn chuyển cũng phải có sự đồng ý của ông nội, nhưng ông nội chắc chắn sẽ không đồng ý.
Buổi chiều, Trịnh Xuyên đến công ty: "Tuyết Nhu, chỗ bác có hơn mấy trăm tỷ vốn lưu động, tạm thời chắc có thể chịu được"
| “Bác Trịnh..” Khương Tuyết Nhu rất cảm động, xảy ra chuyện thế này, các cổ đông chỉ biết trách móc, bảo vệ mình nhưng lại không muốn cho một xu nào.
"Đây là tâm huyết của mẹ cháu, bác không muốn nhìn nó đóng cửa" Trịnh Xuyên thở dài: "Đúng rồi, cái chết của mẹ cháu điều tra thế nào rồi?”
Khương Tuyết Nhu suy nghĩ một chút, nói: “Cháu cảm thấy cái chết của mẹ cháu với nhà họ Vệ có thể không có liên quan. Trước con từng đụng phải Vệ Phong, anh ta nói năng phách lối, hung hăng căn bản là không sợ ai, nhưng lúc cháu nhắc đến cái chết của mẹ mình, dáng vẻ anh ta cũng rất nghi hoặc, không giống như đang nói láo”.
"Lạ thật, cuộc gọi cuối cùng mà mẹ con nhận được khi bà ấy rời đi là từ Kinh đô" Trịnh Xuyên cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ còn có ai đứng sau?”.
Khương Tuyết Nhu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy tâm loạn như ma.
"Cô Khương trông có vẻ rất mệt, là gặp phải vấn đề gì sao?" Hoắc Phong Lang cười một cái, tướng mạo của anh ta không giống với Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn ngũ quan cường tráng làm cho người đối diện cảm thấy rất lạnh lùng. Nhưng Hoắc Phong Lang khí chất tiêu sái, đường nét hơi thiên tà, cười lên có chút lưu manh.
"Phải, công ty có chút vấn đề." Khương Tuyết Nhu gật đầu.
Hoắc Phong Lang nhíu mày, kinh ngạc, “Tôi với Cục trưởng ở đây có quan hệ rất tốt, có lẽ tôi có thể giúp được”.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, cô kỳ thực không nghĩ tới sẽ nhờ vả anh ta, dù sao anh ta cũng là người của nhà họ Hoắc nhưng bây giờ cô thực sự không có cách gì tốt hơn cả.
“Có điều... Nếu như tôi giúp, cô có thể coi là nợ tôi một ân tình đấy” Hoắc Phong Lang hướng cô chớp mắt vài cái, cười híp mắt
Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Thân phận tối thấp, món nợ ân tình này của cậu hai Hoắc tôi hẳn không trả được rồi”.
"Cái này cũng không chắc, một cô gái có thể bình tĩnh trong thời khắc sinh tử trước mắt thế này, tôi rất xem trọng tiền đồ tương lai của cô Khương đây” Hoắc Phong Lang đột nhiên nhìn cô cười một cái: "Tôi có thể hiểu cảm giác của cô, giống như tôi, ở nhà họ Hoắc, người ta thường nói tôi là con riêng phá hoại gia đình người ta"
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT