Hoắc Phong Lang sững sờ hai giây, lộ vẻ bất ngờ: “Không ngờ cô Khương đã có chồng chưa cưới" Khương Tuyết Nhu“Ừm” một tiếng rồi nói: "Thật sự cảm ơn hôm đó cậu hai đã cứu tôi." "Không có chi, những kỹ năng lái xe của cô Khương khiến tôi rất ngạc nhiên." Hoắc Phong Lang nháy mắt với cô: “Hôm nào giao lưu đi."
“Em lái xe giỏi sao?” Lương Duy Phong có chút kinh ngạc. “Ừm.. chắc có lẽ vì muốn sống nên phát huy vượt trội ấy mà” Khương Tuyết Nhu nhún vai cười khổ. Cả ba trò chuyện được một lúc thì Hoắc Phong Lang xin phép rời đi.
Phòng bệnh lại trở nên im lặng, lông mày Lương Duy Phong lại hiện lên vẻ phức tạp: “Tuyết Nhu, em có hối hận khi đính hôn với anh ở Thanh Đồng không"
"Sao thế?” Khương Tuyết Nhu cảm thấy khó hiểu.
Lương Duy Phong nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt khổ sở: “Từ nhỏ mọi chuyện với anh đều thuận, lợi, đến Kinh đô mới biết mình nhỏ bé bao nhiêu, cậu hai nhà họ Hoắc là người tài giỏi, đột nhiên cảm. thấy mình có chút không xứng với em"
Khương Tuyết Nhu mỉm cười: “Vậy thì anh coi trọng em quá rồi. Dù có quay về nhà họ Diệp, em cũng là con ngoài giá thú, không có đại gia nào đồng ý cho con trai họ cưới em."
“Đó là bởi vì họ quá nông cạn, không hiểu điểm tốt ở em” Lương Duy Phong vén một lọn tóc từ mả ra sau tai cô.
Khương Tuyết Nhu bất giác muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được.
Đến ngày thứ ba. Hai mẹ con Vệ Phương Nghi tức giận đến bệnh viện.
“Diệp Gia Thanh, ông là có ý gì đây, tại sao không cho chúng tôi vào nhà họ Diệp?” Vệ Phương Nghi vừa bước vào đã khóc quấy lên. “Ngay cả con gái ruột của ông cũng không cho vào, bây giờ có phải ông chỉ cần Khương Tuyết Nhu hay không"
“Bố, bố thật sự không cần con nữa sao” Diệp Minh Ngọc cũng buồn bực khóc. Diệp Thiếu Dương trong lòng nghe vậy không khỏi chua xót: “Một lát nữa..." "Bố.." Khương Tuyết Nhu ngăn ông ấy lại. Diệp Gia Thanh lập tức không nói nữa.
“Khương Tuyết Nhu, là cô ép bố không cho tôi về nhà có đúng vậy không?” Diệp Minh Ngọc tức giận. nói với Khương Tuyết Nhu: “Đó là nhà của tôi, tôi đã sống ở đó hai mươi năm rồi”.
"Tuyết Nhu à, là dì sai rồi" Vệ Phương Nghi đột nhiên quỳ xuống đất: “Di sẽ không dám nữa. Con đừng bảo ba con đuổi chúng tôi đi, dì bà Minh Ngọc không thể không có bố con"
Trong lòng Diệp Gia Thanh đột nhiên cảm thấy phức tạp khi lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Phương Nghi tự hại mình như thế, dù sao cũng là vợ chồng mấy mươi năm, bà ta lại là mẹ ruột của con gái ông, lúc định tới dìu Vệ Phương Nghi đứng dậy, điện thoại của ông ta chợt reo lên.
“Oan uổng quá” Vệ Phương Nghi nắm chặt lấy tay ông ta, ra vẻ vô tội khóc lóc: “Sao ông có thể dựa vào một Giang Bá mà hủy hoại tình cảm vợ chồng mười mấy năm của chúng ta, ai biết được cô ta ngoài đời đắc tội với ai chứ?”
"Được rồi, đừng ở đây giả vờ với tôi nữa, nó vừa đến Kinh đô bà đã không ưa nó, cứ luôn tìm hết mọi cách để hại nó, lần này chúng ta không thể không ly hôn” Diệp Gia Thanh đẩy bà ta ra, gọi bảo vệ tới, kéo Vệ Phương Nghi ra ngoài, còn Diệp Minh Ngọc thì bị vệ sĩ đưa về nhà họ Diệp.
Trong phòng bệnh, Diệp Gia Thanh cười khổ: “Bây giờ tôi mới hiểu, vậy mà tôi lại giữ người phụ nữ thâm độc đó ở bên cạnh mình bấy lâu, thật là đáng sợ."
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT