"Chớ đi, anh ấy đã biết ban đầu tớ nhận lầm anh ấy thành cậu của Lục Thanh Minh mới đến gần anh ấy, cũng biết chuyện cậu lúc trước vì để cứu tớ từ trong sở cảnh sát ra mà cố ý lừa gạt anh ấy"

Khương Tuyết Nhu cô ngăn lại.

"Cái gì, anh ta làm sao biết." Lâm Minh Kiều sững sờ, xong rồi, Hoắc Anh Tuấn lột da cô ra hay không.

"Đúng vậy, chuyện này chỉ có tớ với cậu biết, " Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nhìn về phía cô: "Nhưng mà tớ không nói gì hết, tới nhìn cậu khắp người toàn mùi rượu, có phải cậu tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu không, cậu uống rượu xong thì có thói xấu nói bậy khắp nơi."

"Cậu chở oan uổng.. " Lâm Minh Kiều lời đến khóe miệng, đầu óc chợt chợt lóe, cô dùng sức níu lấy tóc mình: "Tớ nhớ ra rồi, tối hôm qua hình như là Hạ Văn Trì đưa tớ trở về, lúc ấy tớ say mơ mơ màng màng, trên xe mặt thật giống như còn có một người đàn ông, nói là bạn trai của cậu."

Khương Tuyết Nhu: ".."

Cô cũng biết là như vậy, cô thật tin tưởng là kiếp trước mình đã đào mộ tổ tiên nhà Lâm Minh Kiều.

Lâm Minh Kiều dùng sức gõ đầu mình một cái, hận không thể xé rách mình miệng ra.

" Tuyết Nhu, thật xin lỗi." Cô trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Khương Tuyết Nhu, khóc không ra nước mắt: "Tớ lại gài bẫy câu rồi, cả đời này tớ cũng không biết bồi thường cho cậu như thế nào, tớ thật là không mặt mũi gặp cậu, nếu không tớ đem anh ta bồi thường cho cậu nha, tớ nghĩ là cả đời này anh ta cũng đã từ bỏ ý định trở lại bên cậu rồi, tuyệt đối không thay đổi"

"Thôi" Khương Tuyết Nhu khoát tay, bày tỏ đã vô lực nói với cô: "Coi như không có cậu, thì có thể tớ với anh ấy cũng rất khó mà hòa giải, chuyện của Lương Duy Phong, còn có bạn gái cũ của anh ấy, trong lòng anh ấy từ đầu đến cuối không bỏ được người phụ nữ đó, anh ấy uống rượu say cũng gọi tên của cô ta."

"Cái gì, tại sao những tên đàn ông này luôn là đứng núi này trông núi nọ vậy" Lâm Minh Kiều nghĩ đến tình huống của mình, cũng cắn răng nghiến lợi.

"Đúng rồi, cậu ngày hôm qua không phải mang Giang Quý Dương đến ăn cơm cùng với người nhà cậu à, thế nào mà lại chạy đi uống rượu" Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nổi lên nghi ngờ: "Không phải là... Lại bị cho leo cây đi."

"..." " Lâm Minh Kiều khổ sở nói: "Tân Giai Linh xảy ra tai nạn xe cộ, anh ta chạy đi tìm Tân Giai Linh, điện thoại cũng không gọi cho tớ một cuộc, tớ đã chia tay anh ta, tớ tuyệt vọng rồi."

"... Chết tiệt, đúng là một tên cặn bã”.

Khương Tuyết Nhu tức giận mắng một câu, đột nhiên lại thở dài: " Được rồi, cậu khiến cho tớ ly dị, bản thân mình cũng chia tay, nghe lời tớ đi, lần này nếu như Giang Quý Dương quay đầu tìm cậu, cậu cũng đừng đồng ý quay lại."

"Nhất định nhất định, là tớ hại cậu, sau này cậu không kết hôn, tớ tuyệt đối không dám kết hôn, cậu không muốn đàn ông, tới tuyệt đối sẽ trở thành người tình bé nhỏ của cậu".

"Cút, tớ đối với cậu không có hứng thú." Khương Tuyết Nhu vốn là thật bị thương tâm tình, bây giờ thật là bị cô làm dở khóc dở cười.

Sáng sớm hôm sau.

Khương Tuyết Nhu từ trên giường tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là muốn đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho Hoắc Anh Tuấn.

Mới vừa đi ra phòng ngủ, nhìn phòng khách xa lạ một lúc, cô đột nhiên giật mình.

Cô quên mất là cô đã ly dị với Hoắc Anh Tuấn.

Sau này cũng không cần dậy sớm nấu cơm cho anh ấy nữa, lúc ra cửa cũng sẽ không bởi vì có vệ sĩ nhìn chằm chằm cô mà phiền não.

Đúng vậy, cô đã được giải thoát.

Cô bây giờ là chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân, giá trị con người hơn trăm tỷ, cô bây giờ là người tự do nhất, có nên cao hứng, nhưng mà lại vui vẻ không được bao nhiêu.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Khương Tuyết Nhu lái xe đi đến bệnh viện một chuyển nhìn Lương Duy Phong.

Ngày đó sau khi anh ta hôn mê, cô vẫn chưa qua thăm anh ta.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play