Khương Tuyết Nhu: "..." Cô yên lặng cúi đầu không nói lời nào.

“Đi lên ngủ, không cần suy nghĩ nhiều nữa. Người nhà họ Hoắc đều là những người coi trọng sĩ diễn hàng đầu, những bức ảnh này của em đã đủ rồi” Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng an ủi cô.

“Thật sao?” Khương Tuyết Nhu không quá tin tưởng: “Nhưng em cảm thấy Hoắc Vân Dương là loại người không chịu thiệt bao giờ, em lại đánh hắn ta đến mức ấy.”

“Em không biết đàn ông quan tâm đến lòng tự trọng của mình hơn phụ nữ sao. Em không phải đàn ông nên không hiểu đâu. Anh dám đánh cuộc với em, hắn ta tuyệt đối không dám tìm em nữa đâu. Lần này em thực sự rất thông minh” Hoắc Anh Tuấn cố gắng giải thích.

| Khương Tuyết Nhu rất ít khi được anh khen, lúc này nghe mấy lời này từ miệng anh, thực sự có chút kinh ngạc.

Có lẽ Hoắc Anh Tuấn nói đúng, xem ra cô thực sự không hiểu được đàn ông.

“Có điều, sau này em không được phép lột đồ của đàn ông nữa” Dừng một chút, Hoắc Anh Tuấn cất giống cảnh cáo, “Đương nhiên, ngoại trừ anh”

Khương Tuyết Nhu: “.”.

“Đi tắm đi, anh giúp em tắm” Hoắc Anh Tuấn căn bản mặc kệ bộ dáng không nói lên lời của cô, trực tiếp chặn ngang bế cô lên lầu.

“Em không cần”

Khương Tuyết Nhu thẹn thùng kêu lên, bị anh dạy bảo một hồi khiến cô quên cả lo lắng và sợ hãi.

Buổi tối, khó khăn mới có thể đợi cô ngủ say, Hoắc Anh Tuấn thay áo khoác và lái. xe rời khỏi biệt thự.

Đêm khuya.

Hoắc Vân Dương băng bó kín mít từ bệnh viện trở lại khách sạn, tức giận đùng đùng cầm di động gọi điện thoại: “Tôi mặc kệ các người dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến con đàn bà Khương Tuyết Nhu này sống không bằng chết, tốt nhất tôi nói vậy thì phải tự hiểu cần làm thế nào đi”

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. “Chết tiệt, đêm hôm còn ồn ào như vậy, không muốn sống nữa sao? | Hoắc Vân Dương tiến lên mở cửa, một cái bao tải đột ngột chụp xuống, theo sau là một trận tay đấm chân đá không ngừng.

Người ra tay cũng rất tàn nhẫn và ác độc, dùng hết sức đánh thẳng vào người | hắn, chỉ chốc lát đã khiến hắn mất đi nửa cái mạng.

Lúc này, bao tải được nhấc lên, bóng dáng một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc vừa lạnh lùng vừa tàn khốc từ bên ngoài đi vào. | Người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen, ánh sáng mờ ảo trong phòng phác họa ra đường nét ngũ quan tuấn tú của anh. Hoắc Vân Dương chỉ cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm vây quanh lấy cơ thể hắn. | “Hoắc Anh Tuấn, không không, anh, sao... làm thế nào anh lại ở đây?”

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, người đàn ông này có thể so như ma quỷ, trong cả nhà họ Hoắc chỉ có một mình anh có thể khiến hắn khiếp sợ.

“Thời gian gần đây không phải anh đều đi theo Hoắc Phong Lang sao? Chẳng | nhẽ tôi ở nơi nào anh còn không lắm được?”

| Hoắc Anh Tuấn đút tay vào túi quần chầm chậm lại gần, một chân đạp lên ngực Hoắc Vân Dương.

Hoắc Vân Dương sợ tới mức trái tim cũng không ngừng run rẩy: “Anh Anh Tuấn, em không biết anh đang nói gì. Không sai, Hoắc Thị hiện tại là do Hoắc Phong Lang quản,... nhưng chúng ta đều biết Hoắc thị không thể không có anh, anh mới là người đứng đầu Hoắc Thị”.

“Khả năng xu nịnh của anh cũng đã nâng cao một bước rồi đấy, có phải ở trước mặt Hoắc Phong Lang cũng khéo miệng như vậy không?”

Hoắc Anh Tuấn khinh thường hướng mũi giày đá vào cằm hắn: “Tôi còn chưa quên bố anh đã làm những gì, giúp đỡ Hoắc Phong Lang hòng đá tôi xuống”

“Không hề, anh, mọi người đều đang chờ anh trở về”. Hoắc Vân Dương sợ tới mức không dám nói to.

“Chờ tôi nhưng lại tới Thanh Đồng khảo sát để mở khu công nghiệp?” Gương mặt Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ châm chọc: “Muốn nhân lúc tôi không có mặt nên chuyển trung tâm kỹ thuật công nghệ dời hết tới đây phải không?”

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play