Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Anh Tuấn nhìn không khác nào xác chết. “Đúng rồi, anh định nói gì vậy?” Khương Tuyết Nhu chợt nghĩ một chút rồi hỏi anh.
Hoắc Anh Tuấn có chút khó chịu nói: “Tôi muốn hỏi tại sao em không chết vì sặc nước miếng?”
Khương Tuyết Nhân không nói lên lời, sao trên đời lại có người đàn ông xấu xa như vậy. Nhưng cô cũng rất muốn hỏi anh chuyện đêm qua. Đây là biệt thự của anh, nhất định anh phải biết rõ.
“Tối hôm qua... anh có biết ai đã vào phòng làm việc không? Bản vẽ của tôi, đã có người vẽ hộ rồi”.
“Đúng rồi, tối hôm qua tôi đã nhờ một người bạn tới giúp cô, tránh cho em chết một cách đột ngột, tôi phải đối đầu bếp” Hoắc Anh Tuấn uống một ngụm sữa bò, giọng nói thản nhiên như nói về chuyện thời tiết: “Nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy”
Khương Tuyết Nhu lại càng thêm sửng sốt. Tối hôm qua lúc cô đi ngủ cũng đã là khoảng mười hai giờ. Vậy mà anh vẫn còn có thể nhờ người tới giúp cô vào lúc đã muộn như vậy.
Phải, anh luôn nói rằng chỉ nghĩ cô là đầu bếp của anh, nhưng có ông chủ nào lại đối xử với đầu bếp tốt như vậy không?
Hơn nữa lần trước anh còn làm mình bị thương vì cứu cô. Nếu chỉ lệch một chút, viên gạch rơi trúng đầu anh, mạng sống cũng khó bảo toàn.
Tim cô liền đập liên hồi, mới lúc trước còn tức giận vì cách nói chuyện khắc nghiệt của anh, bây giờ đã biến mất hoàn toàn.
Có lẽ, anh chính là một người ngoài lạnh trong nóng.
Rất lâu sau, cổ họng cô mới giật giật: “Cảm ơn anh. Có điều người bạn kia của anh cũng thật lợi hại. Anh ấy làm việc ở đâu vậy? Chờ tới lúc được nhận hoa hồng, tôi sẽ chia cho anh ấy một
nửa”
Một tia nhạo bang từ cổ họng anh phát ra: “Thôi bỏ đi. Số tiền phần trăm tí xíu ấy, anh ta căn bản không để vào mắt”.
| Khương Tuyết Nhu cũng không để ý đến giọng điệu của anh: “Vậy thì tôi mời anh ấy ăn cơm coi như cảm ơn..”
“Em không đủ tư cách” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, ngắt lời cô: “Muốn mời cơm, mời tôi là được.”
“Được rồi. Chờ anh đi công tác về, tôi sẽ mời anh” Khương Tuyết Nhu không hề do dự. Người kia tình nguyện giúp cô, cũng là vì nể mặt Hoắc Anh Tuấn, cô mời anh cũng hợp lý. Cô khẽ cười: “Cảm ơn anh”.
Hoắc Anh Tuấn khẽ cụp mắt, đôi môi mỏng khẽ cười khẩy: “Tôi cho cô xem cái này” Anh mở di động, cho cô xem ảnh.
Khương Tuyết Nhu vừa nhìn thoáng qua, cả khuôn mặt đã giống như bị luộc qua nước sôi, đỏ bừng đến tận cổ.
Trong điện thoại của anh là bức ảnh cô ngủ đến chảy cả nước dãi. Hình ảnh này thực sự quá cay mắt. Cô không thể chịu được, vươn tay muốn cướp lấy điện thoại.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn đã nhanh chóng thu điện thoại về. Cô mất đà, trực tiếp rơi vào lồng ngực anh. Cũng thật trùng hợp, tay trái cô vô tình chạm đúng chỗ khó nói phía trên đùi anh.
Bên tại lập tức nghe thấy một tiếng hít sâu của anh, Khương Tuyết Nhu xấu hổ không biết trốn đi đâu, vội vàng quay người muốn rời đi.
Tay phải anh đã rất nhanh bám vào eo cô, hơi thở mơ hồ phả vào tai cô, giọng nói quyến rũ như đàn dương cầm: “Sáng sớm tinh mơ đã muốn quyến rũ tôi sao?”
“Là hiểu lầm.”
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, mặt cô đỏ bằng. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh của anh lúc này giống như nam châm, khiến người khác không thể nhìn đi hướng khác.
Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay, dáng vẻ nhút nhát như một đóa hoa tươi, thực khiến người ta muốn hôn một cái.
Anh muốn gì liền làm nấy.
Mấy ngày nay, để giúp anh giảm đau, Khương Tuyết Nhu cũng đã không ít lần chủ động hôn anh để chuyển sự chú ý.
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT