“Kêu bác sĩ làm gì chứ, ông ấy cũng không thể làm tôi bớt đau được.” Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung rung, cổ họng phát ra chút hơi thở yếu ớt.

Gương mặt tuấn tú của anh nhợt nhạt, dáng vẻ cổ gắng chịu đựng khiến Khương Tuyết Nhu vô thức nắm chặt lấy tay anh: “Tôi... tôi có thể giúp gì cho anh không?” “Em muốn giúp tôi?” Hoắc Anh Tuấn khẽ mở mắt. “Phải” Khương Tuyết Nhu gật đầu kiên quyết. “Ừm.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, giống như đang suy nghĩ, sau đó thản nhiên nói: “Hay em hôn tôi xem sao, chuyển sự chú ý của tôi vào việc khác.

Đôi mắt của Khương Tuyết Nhu sững sờ mở lớn, còn có cả cách này sao?

Nếu không phải vì dáng vẻ thực sự yếu ớt của anh lúc này, cô đã nghi ngờ rằng anh cố ý làm khó cô. “Không được thì thôi.” Hoắc Anh Tuấn quay mặt sang hướng khác, tiếp tục rên hừ hừ vì đau. “Không phải, không phải. Tôi đồng ý.

Người đang nằm đây chính là ân nhân cứu mạng cô.

Khương Tuyết Nhu cố gắng lấy bình tĩnh, vươn người lại gần, cúi đầu hôn lấy môi anh.

Có lẽ vì hôm nay anh phải truyền dịch một thời gian dài, đôi môi anh bị ám mùi thuốc. Nhưng hôn lâu một chút, lại cảm thấy không còn nữa.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, cả khuôn mặt đều nóng bỏng ửng đỏ. Cũng may trong phòng không bật đèn. Cả người Hoắc Tuấn Anh cũng cứng đờ, tim đập thình thịch.

Nhưng anh còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã rời khỏi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Như vậy được chưa?” “Cũng có chút tác dụng. Nhưng mà em vừa dừng lại thì tôi lại nghĩ tới cơn đau.” Hoắc Anh Tuấn nói, giọng có chút yếu ớt. “Nhưng tôi sợ nếu còn tiếp tục thì sẽ làm anh đau hơn.” Khương Tuyết Nhu nhỏ giọng nói. "Lại đây.” Hoắc Anh Tuấn dùng cằm chỉ vào chỗ trống bên trái anh.

Khương Tuyết Nhu do dự, sau đó liền nằm xuống, một lần nữa hôn môi anh.

Ban đầu cơ thể cô còn có chút gượng gạo, lúc sau mới bất tri bất giác phản ứng lại, mơ mơ màng màng vòng tay ôm lấy eo anh.

Cũng không biết hai người đã hôn nhau bao lâu. Cho tới khi cơ thể cô quá mệt và tim đập quá nhanh, cô mới chậm rãi trượt xuống, dựa vào anh và ngủ thiếp đi.

Hoắc Anh Tuấn lúc này cũng mới buông cô ra, ảnh mắt thâm trầm nhìn cô trong giây lát, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô rồi từ từ nhắm mắt lại.

Việc này cũng không mấy dễ dàng với anh, nhưng không khiến anh đau quá nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Khương Tuyết Nhu thức dậy trước tiên, lúc này Hoắc Anh Tuấn vẫn còn đang ngủ.

Khi nhìn vào gương mặt điển trai của anh với những đường nét thanh tú, cô chợt nhớ ra những chuyện xảy ra đêm trước, bất giác xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Có điều, cô lại không cảm thấy chán ghét việc này. Cô bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Bác sĩ tới kiểm tra.

Cô vội vàng mặc áo khoác rồi chạy tới, vẫn là bác sĩ Khang tối qua, hôm nay ông còn đi cùng mấy người thực tập sinh.

Mọi người đều nhìn cô đến mức sửng sốt, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Khương Tuyết Nhu nghĩ rằng bác sĩ Khang đã nói cho họ biết việc hiểu lầm tối qua, khuôn mặt cô lập tức trở nên nóng bừng.

Cũng may, lúc này Hoắc Anh Tuấn đã tỉnh. Bác sĩ Khang vội vàng tới kiểm tra cơ thể anh. Sau mười mấy phút kiểm tra tổng quát, bác sĩ Khang trước khi rời đi liền khoanh tay, ho nhẹ một tiếng: “Tuy rằng bước đầu có tiến triển tốt, nhưng vẫn cần chú ý.

Khương Tuyết Nhu: “..

Cô thực sự không có khả năng nói bất cứ điều gì.

Cho đến khi cô đi rửa mặt, nhìn thấy đôi môi đỏ sưng phồng lên của mình trong gương, cô xấu hổ tới mức muốn chui đầu vào bồn cầu.

- ----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play