Khương Tuyết Nhu cũng sửng sốt, cô mới nhận ra rằng mình đang mặc quần áo của Lục Thanh Minh.
Được, chắc chắn lại hiểu lầm rồi, nhưng mà bây giờ cô rất mệt, thật sự không có tâm trạng cãi nhau. “Luật sư Hoắc, anh đang làm gì vậy?” Đồng tử Lục Thanh Minh co lại, có ngốc cũng cảm thấy người đàn ông này có tính chiếm hữu với Khương Tuyết Nhu. Nhưng anh ta không hiểu, không phải cậu Hoắc đây vừa đâm đơn kiện Khương Tuyết Nhu sao? “Anh cho rằng tôi đang làm gì.” Hoắc Anh Tuấn vô cảm véo lấy cằm của Khương Tuyết Nhu, cũng chẳng hề e dè hôn lên môi cô một cái: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, sau này tránh xa cô ấy ra một chút, nếu không tôi sẽ lật tung cả Lục thị của các người lên.”
Lục Thanh Minh vô cùng sửng sốt: “Cái này không thể nào! Cô ấy căn bản không yêu anh, Tuyết Nhu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Khương Tuyết Nhu xấu hổ đến mức mặt không còn chút biểu cảm.
Lúc trước cô từng tưởng tượng rất nhiều lần, cô nghênh ngang tự đắc khoác lấy tay Hoắc Anh Tuấn xuất hiện trước mặt Lục Thanh Minh, sau đó tuyên bố rằng tôi chính là mợ nhỏ của anh.
Cô làm sao cũng không ngờ được là mình không phải quay lại trả thù, mà ngược lại còn dùng cách không thể chịu nổi đem tôn nghiêm vứt hết đi rồi.
Đúng vậy, trong mắt Hoắc Anh Tuấn, cô chẳng qua chỉ là một món đồ, không khác gì những người phụ nữ bỏ tiền ra mua bên ngoài. “Anh vẫn không hiểu sao?” Hoắc Anh Tuấn thấy cô lộ ra vẻ mặt đau khổ giống như chết tâm, chỉ cảm thấy một cơn lửa giận xông lên tận đỉnh đầu, khỏe miệng càng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Trên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí, muốn tôi kiện cô ấy, tránh khỏi bị ngồi tù, thì phải trả giá”
Lục Thanh Minh vô cùng kinh ngạc, lui về phía sau hai bước, anh ta lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như không thể tiếp nhận sự thật này: “Tôi không tin, tôi không tin”
Công chúa từ nhỏ tới lớn mà anh yêu quý bảo vệ không nên biến thành như thế. “Anh không tin cũng vô dụng”
Hoắc Anh Tuấn vuốt ve khuôn mặt trắng bệch như giấy của Khương Tuyết Nhu, sự tàn nhẫn ẩn chứa trong lòng dường như đều bị kích hoạt, càng nhìn thấy cô tuyệt vọng, anh càng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng đều là do cô tự chuốc lấy thôi! “Đồ khốn nạn!”
Lục Thanh Minh không thể nghe tiếp được nữa mà lao tới, đấm vào mặt Hoắc Anh Tuấn. .
Đam Mỹ SắcHoắc Anh Tuấn nhanh chóng kéo Khương Tuyết Nhu ra phía sau, lách mình né đi, rồi nhanh chóng đánh trả, đấm cho Lục Thanh Minh ngã xuống đất.
Nhưng trong lòng anh vẫn chưa hết tức giận, nhấc chân lên định đạp xuống, Khương Tuyết Nhu sợ hãi vội chạy tới giữ anh lại: “Anh đừng đánh nữa.”
Hoắc Anh Tuấn bất giác dừng lại, Lục Thanh Minh nhân cơ hội đứng dậy, nhanh chóng đấm vào mặt Hoắc Anh Tuấn. Khuôn miệng sắc nét của anh lập tức bị đánh rách da,
Khương Tuyết Nhu cũng bị làm cho giật mình sửng sốt.
Cô còn chưa kịp phải ứng, Hoắc Anh Tuấn đã hất cô ngã xuống đất, không hề niệm tình đánh Lục Thanh Minh không bò dậy nổi.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, trước giờ cô không hề biết Hoắc Anh Tuấn lại có thân thủ tốt như vậy.
Lục Thanh Minh thân hình cao lớn, trong tay anh lại giống như bao cát vậy, vô cùng đáng sợ.
Sau khi đánh xong, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp vác cô lên vai, ném cô vào trong xe, rồi phóng xe đi như một cơn gió. Chiếc xe lao đi chẳng khác gì một chiếc xe đua,
Khương Tuyết Nhu sợ tới mức toát mồ hôi hột, nắm chặt tay nằm trên đầu, nếu không sợ lát nữa sẽ bị hất văng ra ngoài mất.
Nhưng cô cũng không dám lên tiếng, Hoắc Anh Tuấn hôm nay nguy hiểm hơn nhiều so với mọi khi.
Sau khi về đến biệt thự, Hoắc Anh Tuấn kéo cô từ trên xe vào phòng ngủ, ánh mắt thâm thúy: “Em vậy mà lại dám liên thủ với người đàn ông khác ra tay đánh tôi.” “Tôi… tôi không có. Khương Tuyết Nhu cố gắng đứng dậy, nhưng đêm qua cô đã quỳ quá lâu, đầu gối hoàn toàn không có chút sức lực nào: “Tôi là vì.
- ----------------------