Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Tôi thừa nhận đây là biệt thự của anh, tất cả giường đều là của anh, nhưng vì tôi sống ở đây, anh cũng nên cho tôi một chút không gian riêng tư. Anh có thể chạy vào phòng tôi mà không cần gõ cửa như thế này sao? Rất bất lịch sự.”
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, ý châm chọc càng đậm nét hơn: “Hiện tại em đang ngủ trong phòng và trên giường của tôi, còn không biết xấu hổ mà nói là không cho em không gian cá nhân.”
Khương Tuyết Nhu sững sờ, cảm thấy có gì đó không đúng: “Chờ đã, anh nói anh sống trong phòng này?” “Đừng giả vờ. Cơ thể của Hoắc Anh Tuấn đè lên, Khương Tuyết Nhu ngã trên giường, hai tay đè bên lỗ tại cô.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô cười: “Không ngờ tâm tư của em nhiều thật đấy, ở chung cũng không vừa lòng, cùng nhau ngủ một giường mới thỏa mãn sao.”
Khương Tuyết Nhu choáng váng, vậy cô ngủ trên giường của anh ấy cả buổi chiều ngay khi cô đến? Cô bây giờ thực sự muốn đâm đầu xuống hồ tự tử. “Không, tôi không biết, dì Lâm đưa tôi đến đây.” “Được rồi, em vẫn muốn đẩy việc này lên người dì Lâm.” Hoắc Anh Tuấn nắm lấy cằm cô, ánh mắt đảo qua một lượt: “Em thật là trăm phương ngàn kế nhỉ? Bộ quần áo này không đủ sexy nhưng nó có một hương vị thuần khiết. Lần này thật là sáng tạo”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Cô ấy không có, cô ấy không có mà, thứ cô ấy mặc chỉ là một bộ đồ ngủ mua ở trên phố có mấy trăm thôi được không hả? “Tôi…” “Tuy rằng tôi biết em rất muốn ở bên cạnh tôi, nhưng phải nhìn thời gian. Hiện tại buổi tối còn chưa tới.” Hoắc Anh Tuấn chậm rãi siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, hơi thở càng ngày càng gần.
Khương Tuyết Nhu sắp điên mất: “Tôi thề, dì Lâm thật sự kêu tôi tới đây!” “Còn ngụy biện nữa. Hoắc Anh Tuấn trêu chọc, từ trong túi móc ra một thứ gì đó: “Đây không phải là thứ em đặc biệt chuẩn bị sao”
Khương Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào hộp đồ kia, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, trời ơi, đó không phải là thứ mà Lâm Minh Kiều đưa cho cô ấy khi cô rời đi sao? Sao mà anh lại thấy nó thế này?
Xong rồi, nhảy xuống sông cũng không sạch tội rồi. “Tôi thích phụ nữ thành thực. Giả bộ có mức độ thì còn có thể. Giả bộ quá cũng không ý nghĩa.” Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu hôn cô.
Khương Tuyết Nhu tay chân luống cuống chặn ngực anh lại: “Đúng, đúng, là lỗi của tôi, là do tôi không suy nghĩ thấu đáo, chúng ta đi ăn tối trước đi, tôi đã nghĩ hết thực đơn rồi, tôi sẽ làm rất nhiều món ngon cho anh tối nay. ” Hoắc Anh Tuấn hơi ngừng lại, nghĩ đến những món ăn của cô, anh quả thực có chút đói bụng: “Ừ, tối nay chúng ta sẽ nói chuyện.”
Anh chậm rãi đứng dậy, ném thứ đó cho cô, khỏe miệng giễu cợt: “Vứt thứ này đi, đồ ngốc.”
Khương Tuyết Nhu cúi đầu liếc nhìn, khi hiểu ra thì suýt chút nữa muốn đập đầu vào tường.
Sau khi xuống, cô đi thẳng vào bếp.
Dì Lâm đến giúp chọn món, Khương Tuyết Nhu không nhịn được hỏi: “Dì Lâm, trưa nay sao dì lại đưa con vào phòng của Hoắc Anh Tuấn.”
Dì Lâm sửng sốt: “Hai người không phải là vợ chồng sao? Lúc dọn dẹp tôi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của cô.”
Khương Tuyết Nhu ngẩn người: “Thật ra, cháu và anh ấy… “Là đang giận nhau đúng không. Dì Lâm nói tiếp: “Dì Lâm là người từng trải, trước đó có phải cô bỏ nhà đi hay không? Bây giờ khó khăn lắm mới trở lại. Cứ nhịn một bước đi. Hai vợ chồng không được ngủ phòng riêng. Mối quan hệ sẽ càng tồi tệ hơn”. “Trong nhà không có nữ chủ nhân,nhà cũng không giống nhà. Tôi ở đây mấy ngày đều vắng vẻ, cậu ấy ngày nào cũng đi sớm về muộn. Cô xem, từ khi cô trở về có khác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy về sớm như vậy”. “Hai người nên sinh em bé sớm một chút. Dì Lâm giúp hai người trông con.”
Thấy đề tài của dì Lâm càng ngày càng xa, Khương
Tuyết Nhu đen mặt, cô không dám nói thêm nữa. Buổi tối, cô làm bốn món và một canh cho Hoặc Anh . Chuyên trang đọc truyện -- TRUMtruyen .ne t --
Tuấn.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn ngôi tvào ghế, tất cả đều là món anh yêu thích, tâm trạng rất thoải mái, người phụ nữ này đã nhớ hết những món mà anh thích ăn.
- ----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT