Trong lúc đang đau đầu, phía bên Ngôn Minh Hạo mang tới cho anh một tin tức: “Phía bên Nhạc Hạ Thu tìm tới Stevens, luật sư top 1 đến từ nước Nga để kiện thay cô ta rồi. “Stevens?” Hoắc Anh Tuấn rất ngạc nhiên, vị trí của Stevens trong giới luật sư của Nguyệt Hàn không kém anh là bao, nhưng người như họ vốn dĩ sẽ không bị đồng tiền làm ảnh hưởng, không ngờ Nhạc Hạ Thu có thể mời được Stevens.

Thế này, anh lại phải nhìn nhận lại về người phụ nữ Nhạc Hạ Thu này rồi. “Cậu Hoắc, cái tên Stevens này không những rất giỏi, mà còn chơi rất bẩn, còn rất ác độc, xem ra chúng ta không thể dễ dàng giành được chiến thằng rồi." Ngôn Minh Hạo cũng bắt đầu cảm thấy do dự. “Người này chắc không phải do cậu Tổng giúp cô ta tìm đấy chứ.” “Nhà họ Tổng đã cắt đứt quan hệ với Tổng Dung Đức rồi, chắc chắn Stevens sẽ không cho cậu ta mặt mũi thế đầu”

Hoặc Anh Tuấn nhếch mày cười: “Yên tàm đi, đây là Nguyệt Hàn, chứ không phải nước Nga, kiện tụng ở Nguyệt Hán, thẩm phán còn phải nể mặt tại một chút" “Nhưng.. “Tôi hỏi Tử Uyên thử.

Cuối cùng Tống Dung Đức mới biết được chuyện Nhạc Hạ Thu mời được Stevens kiện cho cô ta từ miệng của Quý Tử Uyên.

Anh ta ngơ ra một lúc.

Lúc trước anh ta đã từng muốn giúp Nhạc Hạ Thu tới gặp Stevens thử, nhưng thư kí của người ta uyển chuyển ra hiệu rằng không có thời gian.

Thế mà giờ cô ta lại tự mình nhờ được rồi, quan hệ của Nhạc Hạ Thu còn rộng hơn anh ta sao? Tổng Dung Đức thật sự không dám tin.

Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Nhạc Hạ Thu: “Hạ Thu, em làm cách nào mà nhờ được Stevens vậy “Có một khách hàng từng được em chữa bệnh khỏi rất biết ơn em, thế nên bèn giới thiệu Stevens cho em, gần đây em mới biết Stevens là một người bạn rất thân với anh ấy. Lúc Nhạc Hạ Thu nói chuyện, giọng nói vô cùng nũng nịu, còn có chút thở dốc.

Tống Dung Đức ngây ngẩn ra một chút, âm thanh này rất giống với âm thanh khi hai người nam nữ làm việc đó mà ra.

Không không không, Nhạc Hạ Thu không phải loại người như vậy. “Hạ Thu, em đang làm gì vậy?” “Em đang chạy bộ, cúp trước nhé." “Được.”

Điện thoại vừa cúp, Nhạc Hạ Thu bị Lương Duy Phong đè ngay lên giường.

Tâm trạng của Nhạc Hạ Thu rất tốt, đưa tay vòng lấy cổ của anh ta: “Tổng giám đốc Lương anh giỏi thật đấy, nhưng mà ban ngày ban mặt thế này lại tới tìm tôi, anh không sợ Khương Tuyết Nhu phát hiện ra sao?” “Con đàn bà đó." Đáy mắt Lương Duy Phong xoẹt qua một tia độc ác: "Tối hôm qua dám chạy tới bên Hoắc Anh Tuấn, còn dám lừa tôi phải tăng ca “Vậy sao, thế thì cô ta có khi còn buông thả hơn tôi nữa nhỉ. Nhạc Hạ Thu thấp giọng bắt đầu cười. "Đúng vậy, cô ta đúng là đê tiện, sớm muộn cũng có một ngày tôi khiến cô ta sống không bằng chết.”

Khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Lương Duy Phong bị nỗi hận lấp đầy, nhưng một lúc sau lại bật cười: “Không nhắc tới cô ta nữa, nào, chúng ta tiếp tục chạy bộ. “Anh hư quá đi.

Hai người cười nói vang trời.

Trong phòng làm việc, Tống Dung Đức chìm trong suy nghĩ mà dại ra.

Tiếng gõ cửa bằng vang lên. “Vào đi.

Anh ta cứ tưởng là thư kí, vậy mà người đi vào lại là Lâm Minh Kiều mấy ngày rồi không gặp, cô đi giày búp bê để bắng phối với một chiếc váy dài nhiều hoa nhỏ, nửa thân dưới không ra điều gì, nhưng nửa thân trên đường cong nhấp nhô, eo ót giống như bình gốm sứ vậy, không nhìn ra việc đang mang thai, thậm chí còn khiến cho cả người cô ấy toát lên một vẻ tươi tắn như một bông cúc nhỏ.

Phía sau cô còn có hai vệ sĩ của Tổng Đường đi theo. Một màn này khiến Tổng Dung Đức cảm thấy phiền muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play