**********

“Là anh ngủ cùng con bé, anh ngủ say quá.” Hoắc Anh

Tuấn tỏ ra có chút ân hận, quả nhiên có một số thời điểm không nên tùy tiện tìm một lý do cho có, cuối cùng lại dẫn cơn giận dữ của người ta lên người mình rồi. “Hoắc Anh Tuấn. Khương Tuyết Nhu giận dữ liếc anh: “Anh đúng thật không phải là một

Ba chữ người bố tốt, khiến cô phải ngậm miệng lại, xém chút nữa lỡ lời để lộ ra rồi. “Đúng, anh biết anh không phải là một người bác tốt" Hoắc Anh Tuấn lại không nghĩ quá nhiều, thành thật nhận sai: “Anh cũng đang cố gắng trở thành một người bố mới thật tốt của Hiểu Khuê” “Bố mới?” Trong lòng Khương Tuyết Nhu phát run. “Ừm, Hoắc Phong Lang không còn nữa, sau này anh sẽ là bố của con bé, bây giờ con bé đi mẫu giáo đều là anh đưa đón cả, buổi tối anh ngủ cùng con bé, còn cùng nó đọc sách, chơi đồ chơi.

Hoắc Anh Tuấn nói cả nửa ngày, bỗng tự ý thức được bản thân nói nhiều quá rồi, giống như đang kể công vậy bèn không nói nữa. “Đúng vậy, anh có thể ở cạnh con bé nhiều hơn.

Khương Tuyết Nhu cũng không nghĩ nhiều, dù sao không phải có rất nhiều người bố ruột đều làm vậy sao, Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh không giống nhau, trên miệng thì cứ nói là bố đều, nhưng thực ra cũng rất cần tình yêu của bố.

Dừng lại một chút, Khương Tuyết Nhu lại tiếp tục dặn dò: “Có điều anh đã muốn tự lực cánh sinh rồi, thì xin anh có trách nhiệm chăm sóc thật tốt cho con bé, làm gì có người bố người mẹ nào buổi tối dám ngủ quá sâu, con bé còn nhỏ đạp chăn là chuyện đương nhiên”

Hoắc Anh Tuấn giật mình: “Sao em biết nhiều như vậy, giống như đã từng có con vậy.. Khương Tuyết Nhu sợ hãi, vội vã nói: “Vốn tôi đã có con rồi, không cần anh phải nhắc nhở” Hoắc Anh Tuấn nghẹn lời, ý thức được rằng bản thân nói sai rồi: “Xin lỗi... “Tôi ở cùng với Hiểu Khuê khá nhiều, bình thường cũng là con bé ngủ cùng với tôi, nên tôi rất hiểu về trẻ con.”

Khương Tuyết Nhu bình tĩnh nói: “Nuôi lớn một đứa trẻ không phải cứ dùng một đống tiền là được, phải có trách nhiệm với nó. “Ừm ừm, anh hiểu rồi.”

Hoắc Anh Tuấn gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn thành thật khiến cả người Khương Tuyết Nhu đều cảm thấy hoang mang.

Cô không ngờ rằng, có một ngày, Hoắc Anh Tuấn ở trước mặt cô lại có một dáng vẻ ngoan ngoãn thế này, khuôn mặt ngây thơ học hỏi như một đứa trẻ, rất rất ngoan. “Đúng rồi, đêm nay phải ở lại bệnh viện sao?” “Có thể về rồi, nhưng nghĩ tới việc con bé khóc đòi em, anh bèn ở đây đợi em.”

Hoắc Anh Tuấn xin ý kiến hỏi: “Em có thể bế con bé một lúc không, anh đi lấy xe.

Khương Tuyết Nhu không do dự một giây đón Hiểu Khuê về phía mình, sờ trán cô bé, mọi thứ đều bình thường, thể là yên tâm rồi.

Có điều đứa nhỏ này ngủ say ghê, còn ngáy mấy tiếng liền.

Rất nhanh, Hoắc Anh Tuấn lái xe đến cửa bệnh viện. Anh mở cửa xe ra, Khương Tuyết Nhu bể Hiểu Khuê ngồi xuống ghế sau.

Ánh đèn lấp lóe từ ngoài phản chiếu qua cửa sổ, thỉnh thoảng Hoắc Anh Tuấn lại ngắm nhìn vẻ mặt ôm Hiểu Khuê của Khương Tuyết Nhu từ kính chiếu hậu, khung cảnh đó thật đẹp cũng thật thanh bình. khiến người ta chỉ muốn ngưng đọng thời gian ở nơi đây.

Nếu có thể, anh thật muốn tiếp tục ở bên cô một đời này, cho dù sau khi xuống địa ngục phải chịu hình phạt nửa năm trời cũng không sao cả.

Nhưng đáng tiếc... anh có thể không còn tư cách để làm điều này nữa rồi.

Không lâu sau, xe dừng lại ở căn biệt thự kiểu u Mỹ của anh.

Khương Tuyết Nhu ngơ ngác: “Anh đưa con bé tới đây ở sao? Không ở cùng ông bà của anh sao?” “Bên đó xa quá, lại còn ở ngoại ô, hôm nay muộn quá rồi nên không sang bên đó nữa.

Hoắc Anh Tuấn đậu xe xong, mở cửa xe sau, đón Hiểu Khuê qua: “Để anh, con bé nặng quá rồi."

Khương Tuyết Nhu nhăn mày: "Dù sao con bé cũng ngủ rồi, tôi về trước đây.

Cô đã quyết định cùng Lương Duy Phong bắt đầu một cuộc sống mới rồi, lại cùng với Hoắc Anh Tuấn trai đơn gái chiếc ở cùng với nhau thì không ổn lắm. “Nhưng mà bác sĩ nói tối nay có thể con bé sẽ lại sốt nữa.” Hoắc Anh Tuấn gọi cô lại: “Vậy anh phải làm sao đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play