Nhưng mà Hoắc Anh Tuấn không có tức giận. Cô nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn nắm chặt trong tay túi to kia, cả gân xanh ở tay và lưng đều nổi lên. Nhưng mà anh cũng không có tức giận, mà chỉ để đồ đặt lên bàn trà. Dáng vẻ nhỏ bé nhẫn nhịn, suýt chút nữa đã khiến cho mắt của người quần chúng như Lâm Minh Kiều muốn mù. Hoắc Anh Tuấn mở ra một con tôm càng.

Mang bao tay vào, lột từng bước.

Mùi hương bên trong đầu tôm xông vào mũi khiến cho dạ dày của Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều nhộn nhạo cả lên. “Hoắc Anh Tuấn, nếu anh muốn ăn thì có thể đi ra ngoài ăn được không.” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói. “Anh lột cho em, lột trước cái đã.”

Hoắc Anh Tuấn cũng không thèm ngẩng đầu nói: “Em không ăn cũng không sao, dù sao thì anh cũng lột sẵn rồi.”

Khương Tuyết Nhu: “...

Đúng lúc này, ở ngoài cửa lại có thêm một người nữa tới thăm bệnh, là Sở Văn Khiêm, trên tay ôm một bó hoa hồng màu hồng nhạt cùng với một chút đồ bổ cười hết sức ân cần nói: “Ai chà, Tuyết Nhu, chúng ta lại gặp nhau rồi.” “Sở Văn Khiêm, anh tới đây làm gì?” Vẻ mặt Khương

Tuyết Nhu đen lại. Nguyên một đám chướng mắt tại sao lại chạy tới nơi này: “Minh Kiều, cô biết cô ta sao?” “Biết cái đầu anh đấy." Lâm Minh Kiều trợn mắt nói.

Sở Văn Khiêm lại giống như là không nghe thấy, cười nói: “Tôi tới thăm cô Lâm, hiện giờ cô Lâm là con gái nuôi của nghị viên Tống, chú của tôi và bộ trưởng Tổng cũng có qua lại với nhau, cho nên để tôi qua đây thăm một chút.”

Chủ của anh ta nói ở đây là Sở Minh Khôi.

Khương Tuyết Nhu lập tức có thể đoán ra được, chắc hẳn là nhà họ Sở muốn nhân cơ hội này để bắt kịp với Tổng Nguyên, Lâm Minh Kiều là một cái cửa mới để đột phá. Cô hoàn toàn không biết nói gì nữa, người ở nhà họ Sở toàn là những người không biết xấu hổ.

Tiếp theo Sở Văn Khiêm lại mang theo vẻ mặt của một quý ông nói: “Không ngờ rằng so với ảnh chụp thì ở ngoài cô Lâm đẹp hơn rất nhiều, cho dù ngã bệnh nhưng vẫn khiến cho con tim của người ta đều đập thình thịch “Xuỷ. Đột nhiên Hoắc Anh Tuấn đang ở một bên lột tâm thì xuỳ một tiếng.

Sở Văn Khiêm bực bội trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Hoặc Anh Tuấn, anh chạy tới chỗ này làm gì, theo như tôi được biết, trước kia anh đã giúp đỡ Nhạc Trạch Đàm để làm tổn thương cô Lâm mà, loại người như anh thì làm gì có tư cách để ở lại chỗ này. “Người ta cũng chưa đuổi tôi đi, anh gấp gáp cái gì, sợ mình không được trở thành con rể của con gái nuôi của tổng thống sao.

Hoặc Anh Tuần cau mày sắc bén, biết rõ rằng tập đoàn Hoặc thị đã sớm nghèo túng rồi, nhưng một phong thái tao nhã cùng với đôi mắt sắc bén kia vẫn khiến cho Sở Văn Khiêm có chút lúng túng.

Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu cũng đều choáng váng, Khương Tuyết Nhu nói thẳng: “Sở Văn

Khiêm, không phải là anh đã kết hôn với Diệp Minh Ngọc sao?”

Sở Văn Khiêm đang chuẩn bị há hốc mồm thì Hoắc Anh Tuấn đã giành nói: “Kết hôn thì có thể ly hôn, hơn nữa bây giờ thân phận của Diệp Minh Ngọc làm sao có thể tồn quý bằng cậu chủ Sở được, nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt đẹp thì chẳng phải là càng tuyệt vời hơn hay sao?” “Hoắc Anh Tuấn, anh câm miệng cho tôi.”

Sở Văn Khiêm thẹn quá hóa giận, tuy rằng anh ta thật sự có suy nghĩ này nhưng hiện giờ không phải lúc để vạch trần nó ra, nói: “Tôi chỉ đơn giản chỉ muốn khen ngợi vẻ đẹp của cô Lâm mà thôi, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh sao, thích ăn trong chén, nhìn trong nồi, coi chuyện ly hôn như trò đùa sao?”

Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo liếc nhìn anh ta một cái: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đã kết hôn rồi mà còn nói với người phụ nữ khác là “sự xinh đẹp của cô khiến cho con tim của người ta phải bùng cháy” như vậy!

Sở Văn Khiêm lúng túng mặt đỏ lên, đôi mắt xót xa nhìn chằm chằm Hoắc Anh Tuấn nói: “Hãy chú ý những lời mà anh nói đi, Hoắc Anh Tuấn, có cần tôi nhắc nhở cho anh một chút rằng thân phận của mình đang ở đâu không?” “Anh suy nghĩ xem muốn nhắc nhở như thế nào?” Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ khẽ động đôi môi mỏng.

Ngay lập tức Sở Văn Khiêm nghẹn lại.

Cuối cùng thì cũng không thể nói rằng muốn tìm người dạy dỗ anh ta một chút, bên trong phòng bệnh cuối cùng thì vẫn còn có người, anh ta cũng không dám ngang ngược.

Hai mắt của anh ta vòng vo một hồi, mới ân cần nhìn về phía Lâm Minh Kiều nói: “Cô Lâm, có cần tôi đuổi anh ta đi hay không?”

Lâm Minh Kiều sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, cuối cùng họ nhẹ một tiếng nói: "Tuyết Nhu, cậu cảm thấy thế nào?”

Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về Khương Tuyết Nhu, ngay cả Hoắc Anh Tuấn cũng nhìn cô chăm chú.

Khương Tuyết Nhu hận rằng không thể đá cho Lâm Minh Kiều và Sở Văn Khiêm mỗi người một cú. Vì sao lại để cho cô quyết định vấn đề này.

Cô có thể để cho Sở Văn Khiêm làm điều đó, nhưng nhìn đến dáng vẻ kiêu ngạo kia của Sở Văn Khiêm, lại nhìn qua Hoắc Anh Tuấn... với ánh mắt vô cùng đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play