“À, thật sự không trang điểm. Bỏ đi, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết. Cô làm việc đi, nhưng đừng làm con tôi mệt mỏi.”
Tổng Dung Đức nắm chặt tay, ho nhẹ một tiếng, thu ánh nhìn lại rồi đi ra ngoài. Lâm Minh Kiều nhìn bóng lưng anh ta, quả quyết cho rằng: Anh ta đến đây hoàn toàn là để cãi nhau với cô ấy.
Quay lại văn phòng.
Tống Dung Đức lật xem báo cáo thu nhập của tháng này. Phía bên kia của bàn làm việc, nữ thư ký đang báo cáo tình hình thu nhập cụ thể của các thành phố lớn. Nữ thư ký khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục.
Tống Dung Đức ngẩng đầu, móc ngón tay về phía cô ấy: "Qua đây, lại gần một chút."
Nữ thư ký không chút cảnh giác bước tới. Dù sao mọi người đều biết trong mắt Tổng Dung Đức, ngoại trừ Nhạc Hạ Thu thì những người phụ nữ như bọn họ đều chỉ là những chậu cây. Không cần lo lắng anh ta lợi dụng đảm thư ký bọn họ. “Mắt cô... trang điểm phải không. Tổng Dung Đức đột nhiên hỏi rồi mắt, mũi, miệng đều nhăn lại.
Nữ thư ký lúng túng: “Công ty quy định chúng tôi phải trang điểm một chút. “Hóa ra giữa người với người có sự khác biệt. Có những người trời sinh có hiệu ứng của kính áp tròng và kẻ mắt” Tống Dung Đức không nhịn được cảm thán. “Anh đang nói đến giám đốc Lâm sao
Nữ thư ký cười: "Khuôn mặt xinh đẹp của giám đốc Lâm giống như con lai vậy. Không trang điểm cũng trông rất đẹp. Rõ ràng là bố mẹ cô ấy đều là người Nguyệt Hàn” “Cô ấy khá nổi tiếng nhỉ.” Tống Dung Đức nhướng mày. “Đúng vậy, nhiều đồng nghiệp nam trong công ty coi cô ấy như một nữ thần, rất nhiều đồng nghiệp nam muốn theo đuổi cô ấy.” Nữ thư ký nói.
Tổng Dung Đức kéo cà vạt, cau mày có chút nguy hiểm: “Vậy à, công ty chúng ta không được phép yêu đương nơi làm việc.”
Nữ thư ký lúng túng: “Có quy định như vậy sao?” “Đúng vậy, tôi quên không nói sao. Yêu đương cùng công ty sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Ai yêu đương tôi sẽ sa thải người đấy.” Tống Dung Đức lạnh lùng nói.
Đang mang thai đứa con của anh ta còn muốn yêu đương với một người đàn ông khác, mơ đi.
Sáu giờ chiều.
Lâm Minh Kiều không dễ dàng gì mới chiết xuất xong các thành phần của cây oải hương, bên tại bỗng truyền đến giọng nói của Tổng Dung Đức. “Cô vẫn chưa nghỉ làm à?”
Tay Lâm Minh Kiều run lên, nhìn Tổng Dung Đức như một bóng ma: “Tôi nên hỏi anh câu này mới đúng, sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu?” “Cô có ý gì?” Tống Dung Đức giống như một con nhím, cau mày nhìn cô ấy. “Không phải, bình thường chưa đến năm giờ đã không thấy bóng dáng anh đâu. Là sếp, anh thường là người đến muộn nhất và về sớm nhất. Sau khi tan làm, anh lúc nào cũng ở cùng Nhạc Hạ Thu, người của công ty đều biết." Lâm Minh Kiều thảo kính, thành thật nói.
Mặt Tổng Dung Đức tối sầm lại.
Nhưng không thể phản bác lại, dù sao thật sự là như “Công ty... có nhiều người nói không?” Anh ta không vậy. nhịn được hỏi. “Cái này thì không, ai mà dám nói, anh là ông chủ mà.” Lâm Minh Kiều nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh không ở cùng cô ta sao? Theo tôi biết, bây giờ cô ta rất cần anh”
Tống Dung Đức lại bị đâm chọt, cả người không nhịn được rầu rĩ: “Tôi có cần thiết đến vậy sao? Không tìm được luật sư giỏi, trong tay chỉ có hơn ba nghìn tỷ...
Nhạc Hạ Thu tìm anh ta vay tiền, anh ta hoàn toàn không có để lấy ra.
Cô ấy nói anh ta đi khiến anh ta cảm thấy cô ấy đang coi thường chút tiền đó của chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT