[Có lẽ là vậy, sau đó Khương Tuyết Nhu cũng không có kiện anh ta, tóm lại anh Hoắc cũng bất lực rồi. Đời sống tình cảm của anh còn phức tạp như vậy.]
Lần nữa bị kéo vào cuộc tình tay ba đầy sóng gió này, Khương Tuyết Nhu thật sự không biết Hoắc Anh Tuấn muốn làm gì nữa.
Đây có phải là vò đã mẻ lại còn bị nứt không?
Không chỉ dân mạng đồn thổi mà cô bạn thân của cô, Lâm Minh Kiều cũng thích hóng chuyện, nhanh chóng gọi điện thoại tới: “Cục cưng à, tối nay tớ mời cậu đi ăn cơm. Lâu rồi không gặp, tớ rất nhớ cậu quá.”
Khương Tuyết Nhu ngửa mặt lên trời, trợn tròn con mắt: "Hai ngày trước mới gặp, tớ không nhớ cậu chút nào.” “Ôi, đừng như vậy mà, tớ mời cậu đi ăn toàn những món kiểu Nhật đắt nhất ở Kinh đô” Lâm Minh Kiều vui vẻ nói.
Cuối cùng, Khương Tuyết Nhu vẫn đi đến chỗ hẹn. Lâm Minh Kiều rất cung kính rót trà lúa mạch cho cô: “Hoắc Tuấn Anh bất lực thật sao?" “Xì.” Cô ấy quá trực tiếp khiến Khương Tuyết Nhu suýt chút nữa là phun ra: “Cậu đủ rồi đó." “Hì hì, cậu không tò mò là Hoắc Anh Tuấn đang muốn làm gì sao?” Lâm Minh Kiều trầm giọng nói: “Chuyện này đã xảy ra hai ngày, mà hai ngày này Tống Dung Đức cũng không đến. Tớ nghe người trong phòng thư ký của anh ta nói mấy ngày nay anh ta đang đi khắp nơi liên hệ với các luật sư hàng đầu trên thế giới. “Sau đó thì sao nữa?” “Sau đó không ai quan tâm đến anh ta cả.”
Lâm Minh Kiều nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác: “Các luật sư hàng đầu của thế giới toàn phục vụ cho người giàu nhất thôi. Nhưng cũng có vài luật sư xuất sắc tới để tự đề cử mình, có lẽ họ nghĩ lần trước Hoắc Anh Tuấn thua kiện là do thuê luật sư hạng ba, cho là anh ta không giống như lúc trước nữa. “Có lẽ Tổng Dung Đức muốn tìm một luật sư thưa kiện cho Nhạc Hạ Thu
Khương Tuyết Nhu lắc đầu: “Vụ kiện này không thắng được, thứ nhất là số tiền quá lớn, thứ hai là không có bằng chứng Hoắc Anh Tuấn động vào Nhạc Hạ Thu. Hai người lại không có giấy đăng ký kết hôn, quan toà nhất định sẽ không trả toàn bộ ba trăm nghìn tỷ cho Hoắc Anh Tuấn đầu, nhưng nhiều nhất cũng để lại cho Nhạc Hạ Thu hơn ba nghìn tỷ" “Ừ, ba trăm nghìn tỷ đó. Lúc trước đầu óc Hoắc Anh Tuấn bị úng nước sao mà cho nhiều như vậy."
Lâm Minh Kiều lắc đầu: “Thật sự là một người dám cho, một người dám nhận và khi nhận rồi lại không muốn trả lại tiền. Điều làm cho tớ không nói nên lời chính là lúc này tên Tổng Dung Đức ngu si kia còn giúp Nhạc Hạ Thu tìm luật sư. Anh ta không sợ người khác mắng anh ta cấu kết với Nhạc Hạ Thu làm chuyện xấu, muốn chiếm ba trăm nghìn tỷ của Hoắc Anh Tuấn làm của riêng sao." Vừa nói, cô ấy vừa đưa một lát sashimi vào miệng.
Nhưng sau khi nếm thử một miếng, một cảm giác cực kỳ buồn nôn trực tiếp xông lên Cô ấy vội vàng cầm thùng rác ở dưới chân, phun toàn bộ ra. “Cậu làm sao thế?” Khương Tuyết Nhu nhìn cô ấy, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt: "Cậu không có thai đấy chứ?” "Cậu điên à.
Lâm Minh Kiều liếc có một cái "Tớ uống thuốc tránh thai mà, có thể là do cơ thể thấy được khỏe “Trước kia cậu có thể ăn một đĩa sashimi đó." Khương Tuyết Nhu là người từng trải, sắc mặt căng thẳng: "Không phải tất cả thuốc tránh thai đều hữu dụng đầu. Có đôi khi luôn có một con nòng nọc chui được qua lưới. Tớ hỏi cậu tháng này cậu có kinh nguyệt chưa?"
Nghe cô nói, sắc mặt Lâm Minh Kiêu trắng bệch. Tháng này cô ấy đã chậm hơn một tuần rồi, nhưng bình thường cô ấy thỉnh thoảng cũng bị kinh nguyệt không đều. “Thôi đừng ăn nữa.
Khương Tuyết Nhu thấy cô ấy không nói lời nào, lấy đĩa sashimi trước mặt cô ấy đi, đổi sang đồ ăn chín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT