Con người sâu thẳm của anh ta trở nên u ám.

Sau khi ngồi một lúc lâu, anh ta đứng dậy đi tìm người canh mộ ở dưới núi nghĩa trang.

Người nọ vừa nghe nói hũ tro cốt bị đào đi thì vô cùng sửng sốt: "Bị điên à, giờ này mà ai lại rảnh đi ăn trộm tro cốt"

Con người màu đen của Quý Tử Uyên chợt lóe lên. Đúng vậy, giờ này ai còn rảnh rỗi đi trộm tro cốt.

Trừ khi người này là người thân trong gia đình hoặc là người nhà đó không muốn người chết được chôn cất ở đây.

Không thể nào là Nhạc Trạch Đàm và Nhạc Hạ Thu, bởi vì ban đầu chính là do bọn họ sắp xếp, chỉ còn một khả năng là... Nhạc Tiêu Nhi

Cô ta chưa chết, cô ta đã trở về.

Quý Tử Uyên đột nhiên móc từ túi quần ra một hộp thuốc lá, rồi rút một cây ra châm lửa, khỏi làm mờ đi cả đôi mày thanh tú của anh ta: "Tôi hỏi anh, mấy năm nay có người phụ nữ trẻ đẹp nào đến đây không?" "Dạo này không phải là ngày tảo mộ cũng không phải tết nên chẳng thấy bóng ma nào, chứ đừng nói là phụ nữ trẻ đẹp." Người canh mộ kiểm tra máy tính: "Anh xem cái mộ đó không có phương thức liên lạc, nếu anh đến thờ cúng họ thì có thể liên lạc với người nhà của họ không?"

Quý Tử Uyên sững sờ: "Thậm chí không có số điện thoại sao. Bình thường người nhà của ngôi mộ này có đến quét mộ không?" "Chuyện này thì tôi không rõ lắm do tới ngày tảo mộ thì có rất nhiều người đến. Điều duy nhất tôi nhớ là có một cô gái trẻ đẹp dường như năm nào cũng đến." Người canh mộ nhớ lại, nói. "Cô ấy trông như thế này sao?" Quý Tử Uyên tìm một bức ảnh mà Nhạc Hạ Thu và mấy bọn họ chụp chung ở trong điện thoại. "Không phải "

Người canh mộ lắc đầu: "Mắt của cô gái đó to, giống... giống như người lai vậy. Năm nào cũng đến quét mộ, năm nay còn đưa một cô gái xinh đẹp, chạc tuổi cô ấy đến. Lúc đến cũng không phải là ngày tảo mộ nên tôi nhớ rất rõ. Nhưng lần trước đến còn gặp một cặp anh em, rồi còn đánh nhau. À, tôi nhớ ra rồi, người phụ nữ này chính là một người trong cặp anh em đó."

Quý Tử Uyên đoán người phụ nữ trẻ đẹp giống người lại đó chắc là Lâm Minh Kiều.

Thật ra anh ta cũng không hiểu quá rõ về Lâm Minh Kiều nhưng người này có thể kiên trì mỗi năm tới quét mộ cho bề trên đã qua đời, mà còn không có quan hệ thân thích. Có thể nói Lâm Minh Kiều là người trọng tình trọng nghĩa.

Thật ra nếu Tống Dung Đức có thể kết hôn với Lâm Minh Kiều thì thật sự tốt hơn Nhạc Hạ Thu nhiều. "Trước đó anh có từng thấy cặp anh em đó không?"

Anh ta hỏi.

Người canh mộ lắc đầu: "Không có ấn tượng, năm nay tôi mới thấy có đúng một lần." "Cảm ơn"

Sau khi Quý Tử Uyên đi ra khỏi nghĩa địa, chủ động gọi một cú điện thoại cho Tổng Dung Đức: "Nếu cậu vì chuyện của Lão Hoắc thì đừng tìm tôi nữa, tôi không có tham dự vào. Tuy nhiên tôi cảm thấy Nhạc Hạ Thu cầm lấy ba trăm nghìn tỷ của Lão Hoắc có thể thoải mái yên tâm sao?"

Mấy ngày nay Khương Tuyết Nhu bận ở bên cạnh Hiểu Lãnh và Hiểu Khuê.

Đang là chủ nhật nên cô đưa hai đứa nhỏ và Lương Duy Phong ra biển chơi hai ngày.

Khi trở về, Hoắc Anh Tuấn lại lên trang đầu tin tức.

Liên quan đến chuyện [Hoắc Anh Tuấn gửi đơn yêu cầu bạn gái cũ trả lại ba trăm nghìn tỷ phí chia tay] gây náo động.

Tất nhiên, trên mạng có rất nhiều người mắng anh: [Có phải đàn ông không vậy? Tiền cho đi rồi còn dám đòi lại.] [Nhạc Hạ Thu quen anh đúng là xui xẻo, bị anh vắt kiệt thanh xuân tươi đẹp nhất, ngay cả phí tổn thất cũng muốn đòi lại.] [Nghe nói những trang sức châu báu và toàn bộ các chi phí chi cho Nhạc Hạ Thu mấy năm qua đều bắt Nhạc Hạ Thu đền bù. Chuyện này có hơi quá đáng rồi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play