**********

“Anh còn có việc khác, tạm biệt em.” Thấy điện thoại trở nên yên lặng, Khương Tuyết Nhu lại định lên tiếng.

“Tuyết Nhu..” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên gọi tên cô, giọng nói nặng nề của anh truyền đến: “Em... em đã nhìn thấy hết rồi à?”

Vẻ mặt Khương Tuyết Nhu trở nên xấu hổ, cô có thể nói cô không nhìn thấy gì mà.

“Anh nói cái đó à” Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng nói: “Mà đó cũng không phải việc của tôi”

Trái tim của Hoắc Anh Tuấn cảm thấy rất đau.

Không phải việc của cô, lời nói đó của cô thật sự rất đau lòng.

“Cũng đúng thôi” Anh cười nhếch môi như tự chế giễu mình: “Anh thì làm gì có tư cách mà bước vào thế giới của em chứ?”

Khương Tuyết Nhu cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu như là anh của trước đây thì anh có thể đã mất bình tĩnh rồi, có lẽ nào chỉ vì vụ tai nạn đó mà lại có thể thay đổi tính cách của anh nhanh như vậy sao?

Thật ra, cô rất muốn hỏi tại sao anh lại trở nên như vậy, nhưng nếu nói ra lời này thì cô sợ anh. sẽ nghĩ rằng cô còn quan tâm đến anh, nên đành thôi.

Hoắc Anh Tuấn lại nói: “Anh gọi đến cho em cũng không có ý gì khác, thật ra anh chỉ muốn nói lời cảm ơn em, em đang bận sao? Vậy anh cũng không quấy rầy em nữa, tạm biệt”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Tuyết Nhu ngẩn người ra một lúc lâu, giọng nói cẩn thận từng li từng tí của Hoắc Anh Tuấn cứ văng vẳng bên tai cô, cô cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Cô đã quen với sự kiêu ngạo và hung hăng của Hoắc Anh Tuấn trước đây rồi, bây giờ anh lại đột ngột thay đổi như vậy khiến cho cô rất không quen.

Trong biệt thự Âu Mỹ, Hoắc Anh Tuấn mở máy tính lên, xem lại đoạn video đã được lưu trữ trong máy tính.

Cách đây ba năm, đoạn video giám sát đã ghi lại cảnh anh cho người đánh gãy chân của mấy cậu ấm kia trên du thuyền, lúc đó thì anh đang lo lắng ôm Khương Tuyết Nhu trong vòng tay của mình.

Thật ra, vừa rồi anh chỉ muốn hỏi cô, chính xác thì tình trạng của hai người vào ba năm trước là như thế nào, tại sao anh lại vì cô mà đánh gãy chân của mấy cậu ấm kia, và tại sao anh lại quan tâm đến những người đàn ông đang lợi dụng cô như vậy.

Anh biết rõ bản thân mình, nếu như anh không quan tâm đến người này, thì với tính cách của anh, sẽ không bao giờ làm những việc gây mất lòng nhiều cậu ấm giàu có như vậy chỉ vì một người phụ nữ mà anh không quan tâm.

Trừ khi, ba năm trước, trong lòng anh đã có cô.

Nhưng sau đó anh đã quên hết rồi.

Chỉ có điều là người thì có thể quên, nhưng tại sao ngay cả đến cảm giác yêu đương kia anh cũng quên hết sạch như vậy.

Ngoài ra, nếu suy nghĩ kỹ lại, thì cũng có rất nhiều chuyện anh đã nhớ lại, thế nhưng những kí ức về việc anh đã từng quan tâm đến Khương Tuyết Nhu thì lại biến mất đi một cách kỳ lạ.

Thậm chí, hình như tất cả những điều mà anh nhớ được sau đó chỉ đều là những điều không tốt về Khương Tuyết Nhu...

Anh nhanh chóng đứng dậy và lái xe đến đại học y khoa Nguyệt Hàn.

Anh đứng đợi ở phía dưới một tòa nhà cổ điển trong khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một ông già khoảng hơn sáu mươi tuổi đi ra.

“Giáo sư Long” Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng sải bước đi tới.

“Là cậu Hoắc à, hôm nay cơn gió nào đã đưa cậu đến đây tìm tôi vậy” Giáo sư Long đã từng là phó viện trưởng của bệnh viện tâm thần, khi Hoắc Anh Tuấn còn trẻ thì ông ta là người chịu trách nhiệm về bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn, sau này khi nghỉ hưu, ông ta đã đến trường đại học này dạy với tư cách là một giáo sư danh dự.

“Giáo sư Long, tôi muốn đến để hỏi ông một chuyện” Hoắc Anh Tuấn thì thào.

“Được thôi, nhưng cậu đừng có nói với tôi là cậu lại phát bệnh một lần nữa đấy nhé?” Giáo sư Long nhìn anh từ trên xuống dưới: “Tôi cũng có nghe nói rằng sau đó cậu đã tìm được một bác sĩ tâm thần hàng đầu đến từ và chữa khỏi bệnh cho cậu rồi mà”.

“Tôi khỏe rồi, tôi đến đây vì muốn hỏi chuyện khác, chúng ta lên lầu nói chuyện đi”

Trên lầu, giáo sư Long pha cho anh một tách trà: “Cậu nói tiếp đi.”

Hoắc Anh Tuấn cầm tách trà trên tay, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Như ông cũng đã biết, vì trước đây tôi đã có tiền sử về bệnh thần kinh, ba năm trước bệnh tình của tôi đột nhiên lại tái phát, sau đó thì trí nhớ dần dần kém đi, nên tôi đã quên hết rất nhiều chuyện quan trọng “Điều này là bình thường mà.” Giáo sư Long gật đầu: “Có nhiều người bị bệnh tâm thần sẽ dẫn đến suy giảm trí nhớ, thậm chí còn có thể nhìn thấy ảo giác, hay rối loạn tâm thần, thậm chí nghiêm trọng hơn là có thể dẫn đến chết người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play